Mục lục
Long tế chí tôn (full 836 chap) – Truyện tiểu thuyết ngôn tình tác giả: Cố Tiểu Tam
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cũng giống như anh giết các Nguyên Thần khác cùng cảnh giới, không cần phải ra đến chiêu thứ hai.

Thần Âm chân quân liếc Trần Dương một cái rồi thu hồi ánh mắt, đối với ông ta thì Trần Dương chỉ to hơn con kiến một chút mà thôi.

Phía Nguyên Thần, tất cả mọi người đều dồn mắt về phía Trần Dương.

Có người mỉa mai anh không biết tự lượng sức mình, cũng có người tán thưởng sự dũng cảm của anh.

Cả đời tu sĩ tranh với trời, đấu với đất, dù là lúc nào cũng không được đánh mất dũng khí tiến về phía trước.

Cho dù có thể phải trả giá bằng cả mạng sống.

Cũng có người cảm thấy tiếc nuối, tu sĩ như Trần Dương có tiền đồ rộng mở, cho anh thêm mấy trăm năm nữa, có khi sẽ trở thành Uẩn Thần, đến lúc đó trời đất rộng lớn, muốn đi đâu chẳng được.

Dù sao cũng phải sống sót thì mới có vô hạn khả năng.

Trần Dương đứng trên sàn đấu: “Ai là số 38, mau lên đây đi, đánh xong sớm còn nghỉ!”

Thần Âm chân quân ở phía dưới sầm mặt xuống.

Thằng nhãi này nóng lòng muốn chết đến thế cơ à?

Nếu đã vậy thì thành toàn cho cậu!

Thần Âm chân quân bay lên sàn đấu, nhìn Trần Dương, Trần Dương cũng đang nhìn ông ta.

Thực ra, áp lực mà Uẩn Thần đem lại cho Trần Dương vẫn rất lớn, tuy đã có kinh nghiệm giết được Thiên Vũ đạo nhân, nhưng lần đó cũng nhờ may mắn, vì anh đã dùng Thần Niệm Chi Đao khiến ông ta bị thương nặng từ trước.

Lần này liệu có “tái hiện kinh điển” hay không đây?

“Tôi cược thằng nhãi này sẽ thua trong vòng 3 chiêu!”

“3 chiêu? Anh coi trọng hắn quá đấy, tôi cược chỉ 1 chiêu, Nguyên Thần và Uẩn Thần cách biệt quá lớn, dưới đạo vận thì tất cả chỉ là con kiến”.

“Tôi cược 10 chiêu!”


“Anh nghiêm túc đấy chứ?”



Một đám tu sĩ Nguyên Thần tranh cãi ỏm tỏi, các tu sĩ Uẩn Thần bị loại trừ cũng cười lạnh.

Trong đó có người bị Thần Âm chân quân đánh bại nói: “Đạo Vận Âm của Thần Âm này xuất quỷ nhập thần, lại còn mang theo chút Đạo Vận Dương, tuy còn rất yếu, nhưng cũng là một người nổi bật trong số Uẩn Thần sơ kỳ”.

“Nếu để ông ta thấu hiểu được Đạo Vận Dương, cho dù đấu với Uẩn Thần trung kỳ cũng chưa biết ai sống ai chết đâu”.

Uẩn Thần này tuy đang trải qua thiên nhân ngũ suy, nhưng sức chiến đấu vẫn rất mạnh, lời của ông ta cũng được rất nhiều tu sĩ Uẩn Thần tán thành.

Trên mây, Cực Nguyên chân quân nói: “Lát nữa sư huynh có ra tay cứu không?”

Linh Nguyên chân quân lắc đầu: “Nếu tôi ra tay thì sẽ phá vỡ quy tắc, hơn nữa ai thắng ai thua vẫn còn khó nói!”

“Nguyên Thần đấu với Uẩn Thần mà thắng được sao?”

Linh Nguyên chân quân không nói gì, nở nụ cười sâu xa khó đoán.

4500 đạo… à không, 5000 đạo!

Sau khi đột phá Ngưng Đan viên mãn, thân thể Trần Dương lại tiếp tục tiến bộ, anh có thể chịu thêm 500 đạo kiếm nguyên.

Đừng xem thường 500 kiếm nguyên này, bởi vì uy lực tăng thêm cũng không hề nhỏ.

Kiếm quang ngưng tụ, Thần Âm chân quân cảm nhận được một tia uy hiếp đến từ kiếm quang.

Sao có thể thế được, công kích của tu sĩ Nguyên Thần vậy mà có thể đem đến cảm giác nguy hiểm cho ông ta. Điều này rất kỳ lạ, cũng khiến ông ta thêm đề phòng hơn.

Một điểm Đạo Vận Dương lan khắp toàn thân, tuy vẫn chưa bằng Đạo Vận Âm của ông ta, nhưng cũng đủ để bảo vệ.

Khoảnh khắc nhìn thấy Đạo Vận Dương, Trần Dương thấy lòng trầm xuống.

Lúc Thiên Vũ đạo nhân thi triển đạo vận cực sát, Thần Niệm Chi Đao của Trần Dương đã không thể xuyên qua, cũng tức là đạo vận có chức năng ngăn cản thần niệm, một con át chủ bài lớn của anh thế là phải bỏ rồi.

Anh nhìn kiếm quang trong tay, trong lòng hiểu ra, chắc là 5000 đạo kiếm nguyên khiến ông ta đánh hơi được nguy hiểm.

Vèo!

Kiếm quang đột ngột bay ra, tu sĩ đấu với nhau không cần nhiều quy tắc.

Kiếm quang kia có uy lực rất mạnh, Đạo Vận Âm của Thần Âm chân quân hóa thành một vùng biển âm, kiếm quang rơi vào đó như chìm xuống đáy biển.



Một trong những đặc tính của Đạo Vận Âm là có thể hấp thụ công kích và đồng hóa nó.

Trần Dương trong lòng trầm xuống, ngay sau đó, kiếm quang ở trong biển âm tỏa ra ánh sáng.

Ầm!

Vụ nổ lớn khiến biển âm bay hơi non nửa.

Nhưng Trần Dương không cảm thấy vui mừng chút nào.

3000 đạo kiếm nguyên có thể phá tan năm lớp bảo vệ của đạo khí cực phẩm, cách hai lớp bảo vệ mà còn có thể khiến pháp tu nổ thành tro bụi. Bây giờ anh dùng tận 5000 đạo kiếm nguyên, điều quan trọng nhất là 5000 đạo kiếm nguyên này gần như không tiêu hao năng lượng gì cả.

Đòn tấn công mạnh nhất của anh đã bị Thần Âm chân quân đỡ được một cách dễ dàng.

Thần Âm chân quân thu hồi Đạo Vận Âm, Đạo Vận Âm của ông ta vẫn chưa cộng sinh được với Đạo Vận Dương để đạt đến trạng thái vô tận.

Vụ nổ vừa rồi đã tiêu hao 1% Đạo Vận Âm của ông ta.

Không đơn giản chút nào, thằng nhãi này quả nhiên hơi tà, nhưng nếu hắn chỉ có chút tài cán này thì đành phải bỏ mạng ở đây thôi.

Đạo Vận Âm chia làm đôi, hóa thành một thanh bảo kiếm toàn thân đen như mực, và một cái khiên cao gần bằng người.

Mẹ kiếp, đây là cảnh giới Uẩn Thần thật sao?

Đối mặt với một Nguyên Thần như anh, à không, nói nhầm rồi, đối mặt với một tu sĩ Ngưng Đan hậu kỳ như anh mà còn trang bị đến tận răng như vậy, có biết xấu hổ không vậy?

Nếu đã vậy thì đừng có trách anh.

Xích Huyết, ra đây đi!

Anh vận dụng suy nghĩ, Xích Huyết toàn thân đỏ tươi đã xuất hiện trong tay.

Trải qua mấy ngày lĩnh ngộ, khí linh Xích Huyết vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, nhưng mà không sao, một nửa uy lực của Xích Huyết cộng với uy lực của kiếm nguyên chồng lớp, đủ để khiến Thần Âm chân quân này lãnh đủ.

Sự thay đổi về lượng sẽ dẫn đến sự thay đổi về chất, nếu không làm Uẩn Thần bị thương được thì tức là lực công kích vẫn chưa đủ lớn, năng lượng vẫn chưa đủ mạnh.

Sức phá hoại của một quả lựu đạn và 10 nghìn quả lựu đạn có sự khác biệt một trời một vực.

Cho dù là thế giới huyền huyễn thì cũng phải tuân theo định lý bảo toàn năng lượng.

Xích Huyết vừa xuất hiện, tất cả mọi người đều mắt chữ A mồm chữ O.

Thần khí!

Thằng nhãi này có hẳn thần khi!

Thảo nào vênh váo đến thế!

Trong thần khí có đạo vận, từ góc độ nào đó, nó quả thực có thể sánh với cường giả Uẩn Thần.

Lần này thì tất cả mọi người đã hiểu.

Mẹ kiếp, thảo nào hắn tự tin thế, dám thách đấu cả Uẩn Thần.

Trên mây, Cực Nguyên chân quân cũng hơi kinh ngạc.

Thằng nhãi này có hẳn một thanh thần kiếm.

“Nhưng tôi thấy khí linh của thần kiếm này vẫn đang lĩnh ngộ đạo vận, lẽ nào là thần khí mới xuất hiện?”

Linh Nguyên chân quân vuốt chòm râu: “Thằng nhóc này may mắn thật đấy, có cả thần khí nữa”.

Ông ấy cũng không ngưỡng mộ gì, dù sao là đại trưởng lão nội môn của Vô Cực Kiếm Tông, ông ấy cũng có thần khí, mà có nhiều là đằng khác.

“Thế này thì ai thắng ai thua còn khó nói lắm, trừ phi Thần Âm chân quân cũng có một thanh thần khí!”

Thần Âm chân quân không có thần khí, nhưng có một thanh bán thần khí.

Đó là đại ấn một phương, là pháp bảo bản mệnh của ông ta lúc trở thành Nguyên Thần. Lúc ông ta đột phá Uẩn Thần nó cũng nhiễm đạo vận, nên mới có thể được coi là bán thần khí.

Uy lực cũng cực kỳ mạnh mẽ.

Ông ta lật tay một cái, Thần Âm Bảo Ấn liền xuất hiện trong tay.

Với tu vi Uẩn Thần của ông ta, lại thêm bán thần khí thì chắc chắn mạnh hơn Trần Dương có thần khí.

Nguyên nhân rất đơn giản, giống như một đứa trẻ sắp lớn có lẽ nâng được chiếc búa tạ, nhưng anh có thể hy vọng xa vời nó giơ được lên sao?

Thần khí trong tay Trần Dương đúng là ngọc trai phủ bụi, cũng coi như ông ta gặp may, giết thằng nhãi này rồi cướp thần khí của hắn.

Cho dù Đạo Vận Dương vẫn chưa lĩnh ngộ được thì ông ta cũng có thể tranh được với Uẩn Thần trung kỳ.



Ai mà ngờ được ông ta lại gặp phải chuyện tốt thế này chứ.

Các chân quân Uẩn Thần khác cũng nhìn Thần Âm chân quân với ánh mắt ngưỡng mộ, lão chó chết này đúng là may mắn, chẳng khác gì tự dưng nhặt được thần khí.

Đây là thần khí đấy, ai mà chẳng thèm muốn?

Bọn họ có người dùng đạo khí cực phẩm, có người dùng bán thần khí giống Thần Âm chân quân.

Nếu như có thể có được thần khí thì sức chiến đấu của họ sẽ tăng vọt.

Trần Dương nhìn thấy hết vẻ mặt thèm thuồng của Thần Âm chân quân, muốn Xích Huyết của anh thì cũng phải xem còn mạng mà hưởng không đã.

“Trấn áp!”

Không chờ Trần Dương ra tay, Thần Âm chân quân đã hành động trước, Thần Âm Bảo Ấn trong tay ông ta lập tức to lên thành một ngọn núi nhỏ, trên sàn đấu thì đây chính là gian lận.

Trần Dương không thể chạy được.

Thần Âm này nham hiểm thật đấy.

Thế này thì khác gì bắt nạt người ta?

Thần Âm Bảo Ấn dưới sự trợ giúp của Đạo Vận Âm, nặng tới 5 triệu cân, ép xuống dưới, bất kể là Nguyên Thần hay Uẩn Thần, không chết thì cũng tàn phế.

Muốn ép anh thành bánh thịt sao? Vậy cũng phải xem ông có đủ tư cách không đã.

Trần Dương cười lạnh lùng, 80 nghìn đạo kiếm nguyên lập tức dán lên thân kiếm Xích Huyết.

Đã từng nghe nói đến kiếm khí nặng 4 triệu cân chưa?

Còn mang theo thế của sấm sét và uy của Xích Huyết!

“Phá!”

Trần Dương vung trường kiếm, trên bề mặt kiếm quang lóe lên sấm sét, bên trong ánh sáng cuồn cuộn.

Cả đất trời chỉ còn lại luồng ánh sáng đó.

“Ầm!”

Kiếm quang chém lên Thần Âm Bảo Ấn, lập tức phá vỡ Đạo Vận Âm, đây là thuộc tính phá hoại của sấm sét.

Kiếm khí mạnh mẽ không hề khách khí, lập tức bổ đôi Thần Âm Bảo Ấn.

“Ầm!”

Lại thêm một tiếng nổ lớn nữa, uy lực của vụ nổ do bán thần khí gây ra cực mạnh, lập tức phá vỡ màn bảo vệ trên sàn đấu.

Thấy năng lượng sắp tản ra, Cực Nguyên chân quân trên mây liền ra tay.

Ông ta vung mấy đạo đạo vận ra, bảo vệ sàn đấu ở bên trong, trừ khi là Hóa Thần, nếu không không ai có thể phá vỡ được.

Thần Âm Bảo Ấn bị tổn thương quá nhanh, đến mức Thần Âm chân quân còn không kịp trở tay, cứ thế trơ mắt nhìn pháp bảo bản mệnh của mình bị đối phương đánh tan tành.

Còn ông ta thì cũng bị thương nhẹ.

“Được, được lắm, cậu khiến tôi nổi giận thật rồi đấy!”

Ông ta vừa dứt lời, trong vụ nổ lần nữa bắn ra một đạo kiếm quang, đó là năng lượng của 80 nghìn đạo kiếm nguyên vẫn chưa tiêu hao hết.

“Nổ!”

“Ầm!”

Tiếng nổ còn khủng khiếp hơn vừa nãy vang lên, trong khoảnh khắc đó, sàn đấu lập tức bị sóng xung kích làm nát vụn, màn bảo vệ chắn được năng lượng tản ra, nhưng mặt đất vẫn chấn động rung lên.

“Ầm ầm ầm!”

Trong khoảnh khắc tiếng nổ vang lên, giới linh cũng hiện chân thân ra.

“Đại lão gia, nhị lão gia… mau dời hai người này đi, cứ tiếp tục thế này thì tôi cũng sắp nát vụn mất!”


“Không sao đâu!”


Linh Nguyên chân quân lấy ra một chiếc đỉnh nhỏ, đó là một trong số các thần khí bảo vệ của ông ấy, Kiếm Nguyên Đỉnh.


Bình thường dùng để nuôi dưỡng thần kiếm, nhưng nó cũng là một thần khí bảo vệ thực sự.


Kiếm Nguyên Đỉnh vừa được ném ra, lập tức bao trùm cả sàn đấu, trận động đất cũng nhanh chóng biến mất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK