Chân Kiến khoanh tay trước ngực ra vẻ rất tự tin. Dựa vào địa vị của gã trong giới giải trí, nhất định tên nhóc ranh này sẽ ngoan ngoãn quỳ xuống dập đầu.tại sáo btại sáo bạn lái làm như vậyạn lái làm như vậy
"Anh nói không sai, thật sự phải xin lỗi!"
Trần Dương mỉm cười, nói: "Thế này đi. Tôi không cần anh dập đầu, chỉ cần anh quỳ xuống nói ba lần: 'Tôi sai rồi" thì tôi sẽ rộng lượng tha thứ cho anh, thế nào?"
Câu này của Trần Dương khiến Chân Kiến nổi giận: "Mẹ kiếp, cho mày thể diện mà mày không cần phải không. Đánh nó!"
Gã vừa dứt lời, anh hai em Đại Tráng và Nhị Tráng thẳng tay nhằm mặt Trần Dương mà đấm tới.
Mặc dù hai anh em này là võ sĩ quyền anh giải nghệ nhưng trước mặt Trần Dương thì bọn họ ra đòn đầy sơ hở. Bọn họ có thể dọa dẫm người bình thường nhưng với anh thì chẳng khác nào bọn họ đang múa rìu qua mắt thợ.
"Bịch bịch!"
Trần Dương nhanh tay đấm hai cái.
"A!"
Hai anh em kia đồng thanh kêu lớn.
Bọn họ cảm thấy nắm đấm của mình bị gãy rồi.
Trần Dương đã uống Long Hổ Đan, sức mạnh rất lớn. Nói về sức mạnh thì hai anh em kia có cộng lại cũng không bằng Trần Dương. Nhưng sau lưng Trần Dương đang bị thương, không tiện làm lớn chuyện nên anh chỉ dùng một chút Bát Cực Quyền. Nếu dùng cảnh giới của Nội Gia Quyền và Ngoại Gia Quyền để phân biệt thì đó là một kiểu sức mạnh bí ẩn.
Mặc dù Trần Dương chỉ dùng nội lực mô phỏng theo sức mạnh của Bát Cực Quyền nhưng đó cũng không phải sức mạnh mà hai anh em kia chịu nổi.
Chỉ một quyền của Trần Dương đã có thể làm tổn thương tới gân cốt của bọn họ. Hai anh em kia lập tức mất đi hơn một nửa sức chiến đấu, đau đớn ôm tay mà rên rỉ.
"Cái gì? Sao có thể như thế được!"
Chân Kiến không ngờ hai người mà gã bỏ ra rất nhiều tiền thuê làm vệ sĩ lại không đỡ nổi một đòn mà cứ thế ngã xuống.
Chân Kiến liên tục lùi về phía sau. Gã mất thăng bằng, trượt chân một cái rồi trực tiếp ngã vào bồn vệ sinh.
"A!"
Chân Kiến mở miệng hét lên một tiếng, chất lỏng khiến người ta buồn nôn lập tức tràn vào miệng gã khiến gã bị sặc không ngừng ho khan.
Hai anh em kia cũng không khỏi tức giận. Một cánh tay không dùng được nữa nhưng bọn họ vẫn còn một cánh tay khác và hai cái chân.
Nói thì chậm nhưng mọi chuyện diễn ra rất nhanh. Hai anh em kia tức giận gào lên một tiếng rồi giơ chân đá về phía Trần Dương.
"Rầm rầm!"
Trần Dương đột nhiên xoay người rồi tung hai chân đá vào đầu gối của bọn họ.
"Rắc rắc, rắc rắc!"
"A!!!"
Hai anh em kia quỳ sụp xuống mặt đất, đầu gối đập xuống nền xi măng cứng rắn. Cảm giác đau buốt lan khắp cơ thể, bọn họ không còn sức mà chiến đấu nữa.
Nghe tiếng hét thảm thiết trong phòng rửa tay, Lưu Nhị và Đỗ Lôi đang núp ở ngoài cửa không khỏi lo lắng.
Nhưng đây là phòng vệ sinh nam, hai người lại là nghệ sĩ. Nếu bọn họ tùy tiện đi vào phòng vệ sinh nam rồi bị người khác nhìn thấy thì ngay ngày hôm sau ai cũng sẽ biết chuyện này. Đối với sự nghiệp của hai người mà nói chắc chắn đây sẽ là một đòn giáng mạnh.
Nhưng Trần Dương vừa là bạn học lại là ông chủ của bọn họ, nếu bọn họ bỏ mặc Trần Dương thì lương tâm sẽ rất cắn rứt.
"Nhị Nhị, hay là chúng ta vào trong đi!" Đỗ Lôi từng là giáo viên của Trần Dương. Học sinh của mình gặp nguy hiểm, chuyện đầu tiên mà cô nghĩ tới là xông vào cứu Trần Dương.
"Nhưng...đây là phòng vệ sinh nam!" Lưu Nhị cắn môi, có chút bối rối. Cô ra mắt lâu hơn Đỗ Lôi nên cũng phải tính toán nhiều hơn Đỗ Lôi.
Thôi bỏ đi...mặc kệ vậy, dù sao cô cũng do một tay Trần Dương nâng đỡ thành ngôi sao. Người ta biết thì cứ để người ta biết đi!
Sau khi hạ quyết tâm, Lưu Nhị hít một hơi thật sâu rồi quay sang nói với Đỗ Lôi: "Cô, cô tránh ra."
"Sao cơ?"
"Rầm!"
Đỗ Lôi còn chưa kịp phản ứng thì Lưu Nhị đã một cước đá văng cửa phòng vệ sinh.
Không kịp kinh ngạc, Đỗ Lôi lập tức theo Lưu Nhị vào trong.
"Trần Dương đừng sợ, cô tới cứu em đây..."
Đỗ Lôi còn chưa nói xong thì cả cô và Lưu Nhị đều bị cảnh tượng trước mặt làm kinh ngạc tới ngây người.
Trong phòng vệ sinh, trên mặt đất, hai tên vệ sĩ đang ôm chân mà kêu gào. Chân Kiến còn thảm hơn, gã ngã vào trong bồn vệ sinh cả người dính đầy nước tiểu.
Điều khiến hai cô gái đỏ mặt là, đúng lúc Trần Dương đang cởi thắt lưng ra đi vệ sinh.
"A!!!"
Hai cô gái hét lên một tiếng rồi che khuôn mặt nóng bừng chạy ra khỏi phòng vệ sinh.
Thật là xấu hổ chết mất, tại sao lúc này mà Trần Dương lại đi vệ sinh chứ. Kia là cái đó của đàn ông ư? Xấu quá đi mất...
Nghĩ tới thứ mà hai người vừa nhìn thấy, cả hai đều không khỏi hoảng sợ.
Thứ đó cũng thật quá đáng sợ, có người phụ nữ nào chịu nổi thứ đó ư? Không bị anh ta hại chết mới lạ...
Trần Dương kinh ngạc nhìn hai cô gái chạy khỏi phòng vệ sinh. Sau một hồi sững sờ đột nhiên anh mỉm cười đầy xấu xa, hai cô gái này rất quan tâm đến anh đấy chứ.
Đi vệ sinh xong Trần Dương run người một cái rồi xách quần lên. Anh nhìn Chân Kiến đang nôn như điên trong bồn vệ sinh: "Sao anh lại bất cẩn ngã vào bồn vệ sinh thế này, làm tôi tiểu lên người anh mất rồi. Cho anh tờ giấy lau này."
Nói xong Trần Dương vứt cho gã một túi khăn giấy.
"Khụ khụ, ọe!"
Chân Kiến chống tường vừa điên cuồng nôn vừa nhìn Trần Dương đầy hận thù: "Mày xong đời rồi, mày xong đời rồi. Nhất định tao sẽ giết chết mày!"
Gã là chủ tịch công ty giải trí Thiên Hạ, được người ta kính trọng. Trong giới giải trí gã là tiền bối lâu năm, ai gặp gã cũng phải nể mặt hai phần. Hôm nay gã lại bị một người mới vào nghề bắt nạt thành bộ dạng này.
Cục giận này có thế nào gã cũng không nuốt trôi được. Nhất định gã phải dạy dỗ Huyễn Ngu tới khi bọn họ sụp đổ, khiến tên nhóc ranh này phải chết.
"Cho anh giấy lau mặt mà còn từ chối ư, xem ra tôi đành phải tự tay giúp anh rồi."
"Rầm!"
Trần Dương đá mông Chân Kiến một cái rồi lại đạp gã ngã vào bồn vệ sinh.
"Tắm cho sạch đi nhé!"
Chân Kiến vừa ngẩng đầu lên thì lại bị Trần Dương đá một cái, gã ngẩng đầu lên Trần Dương lại đá một cái...
"Khụ khụ! Ọe!"
"Khụ khụ! Ọe!"
Chân Kiến liên tục nôn mửa, gã cảm thấy gã sắp nôn cả nội tạng của mình ra rồi.
Nhưng tên nhóc ranh này không hề có ý định buông tha cho gã.
Sau khi liên tiếp sặc mấy lần Chân Kiến cảm thấy não của gã bắt đầu nghẹt lại, cảm giác tới gần cái chết xông lên đầu gã. Tên nhóc ranh định đánh chết gã đấy à.
Chân Kiến hoảng sợ. Cậu ta chỉ là một tên nhóc ranh, nếu gã thật sự sặc chết trong bồn vệ sinh thì chẳng phải cả một đời tên tuổi của gã sẽ bị hủy hoại trong một ngày ư? Chắc chắn gã sẽ trở thành trò cười trong giới giải trí.
Chân Kiến suy nghĩ rất nhanh. Đã vậy gã đành giả vờ nhận thua, đợi gã ra ngoài rồi lại từ từ dạy dỗ nhóc ranh này.
Nghĩ tới đây, Chân Kiến vội vàng nói: "Người anh em...cầu xin cậu bỏ qua cho tôi đi, tôi sai rồi, cầu xin cậu buông tha cho tôi...tôi sắp sặc chết rồi. Tôi không dám nữa đâu, tôi không dám nữa..."
Mặc dù ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng gã rất căm hận Trần Dương, có dùng nước năm sông bốn bể dội cũng không sạch.
"Hừ!"
Thấy Chân Kiến yếu ớt cầu xin, Trần Dương hừ lạnh một tiếng rồi thu chân về.
Sau đó anh lấy một tờ khăn giấy lau vết nước tiểu trên giày rồi ra khỏi phòng vệ sinh.
Trần Dương đi về phía trường quay, anh vừa bước được hai bước thì bị ba người phụ nữ vội vàng chạy từ một bên tới va phải lưng anh.
"A!"
Ba người này va trúng vết thương sau lưng Trần Dương, cơn đau khiến anh hít sâu một hơi.
Trời ạ, đường rộng thế này mà cũng va trúng anh được ư.
Trần Dương quay lại nhìn thì phát hiện có ba người phụ nữ, hơn nữa người đứng ở giữa còn là một người đẹp tuyệt sắc.
Cô mặc một bộ váy dạ hội màu đỏ, đường cong cơ thể lộ rõ. Bộ ngực mềm mại căng tròn, rãnh ngực sâu hun hút, xương quai xanh tinh tế khiến người ta muốn vùi mặt vào đó cảm nhận sự mềm mại của nó.
Hơn nữa cô gái này rất xinh đẹp, hàng lông mi vừa dài lại dày, mắt hạnh mũi ngọc và khuôn miệng anh đào. Điểm duy nhất làm hỏng vẻ đẹp của cô là mái tóc có vẻ lộn xộn.
Cô gái này quen quá đi mất. Hình như cô ấy cũng là một ngôi sao tới tham dự buổi tiệc Trung Thu lần này.
"Anh bị bệnh đấy à, đi chậm như thế thì đừng có chạy lung tung ra ngoài!"
Trần Dương còn chưa kịp phản ứng lại thì cô gái kia đã chỉ vào anh mà hét lên.
Chết tiệt!
Chuyện gì vậy chứ, anh đang yên đang lành bị cô ta va phải vậy mà cô ta còn trách anh đi chậm ư?