Tiểu thế giới Phá Bại?
Điều này vượt ngoài dự liệu của Trần Dương.
Với lại sao người phụ nữ này lại biết đây là tiểu thế giới Phá Bại?
Chắc hẳn thân phận của cô ta cũng không đơn giản.
Từ lời kể của người phụ nữ, cuối cùng Trần Dương cũng biết tiểu thế giới này từ đâu mà đến.
Trong này còn mang theo một câu chuyện tình yêu ngọt ngào, câu chuyện thì không kể nữa, chỉ biết thực ra không gian này là do người chồng đã chết của cô ta để lại.
Chồng cô ta là yêu đế Uẩn Thần, từng là bạn chí cốt của Cửu Sát đạo nhân.
Hai người trong lúc du ngoạn trên bản vô tình đi đúng vào phần mộ của hải yêu, chồng người phụ nữ nhặt được một món thần khí trung phẩm. Chính vì thần khí trung phẩm này mà Cửu Sát đạo nhân nổi lòng ác, bắt hai mẹ con cô ta làm tù binh để bức ép chồng cô ta.
Sau khi bị đánh lén nhiều lần, chồng cô ta bỏ mạng, còn cô ta cũng trở thành tù nhân.
Về phần tại sao không giết bọn họ, chắc là vì Cửu Sát đạo nhân thấy áy náy trong lòng.
Tiểu thế giới Phá Bại này cũng được ông ta coi là căn cứ bồi dưỡng bán yêu.
Những người phụ nữ bị chúng bắt từ bên ngoài về chỉ có một kết cục, đó là bị coi như một cái máy đẻ.
Cửu Sát đạo nhân không ngừng tiêm nhiễm suy nghĩ thù hằn loài người vào đầu những bán yêu này, bồi dưỡng chúng thành một cỗ máy giết người không có tư duy.
Trần Dương gật đầu.
Từ lời kể của người phụ nữ, Trần Dương biết Cửu Sát đạo nhân đã có được thần khí trung phẩm, thế này thì khó xử lý rồi đây.
Đối phương là yêu đế, lại có thần khí trung phẩm trong tay, nếu đơn thương độc mã thì rất có thể anh không phải là đối thủ.
Xích Huyết vẫn đang ngủ say, không phát huy được một nửa uy lực của thần khí. Chuyện vốn đã nắm chắc chín phần, bây giờ anh chỉ chắc chắn được sáu phần.
“Vậy bản thể của Cửu Sát đạo nhân là gì?”
“Tôi từng nghe chồng tôi nói, bản thể của lão là rắn chín đầu, nhưng bởi vì huyết mạch loài người nên huyết mạch của lão không thuần khiết, rắn chín đầu có 9 loại bản lĩnh, nhưng ông ta chỉ có 5 loại!”
5 loại bản lĩnh?
Thế cũng kinh khủng lắm rồi, phải biết rằng Trần Dương đến giờ cũng chỉ biết Tung Địa Kim Quang, mà còn chưa tu luyện đến viên mãn.
Thế này thì Trần Dương chỉ còn chắc chắn được năm phần thôi.
Nhiệm vụ này lỗ vốn rồi, đừng nói là 20 nghìn giá trị cống hiến tông môn, cho dù là bốn năm mươi nghìn thì Trần Dương cũng không thấy nhiều.
Hơn nữa chỗ anh đang ở cũng có rất nhiều bán yêu, mẹ kiếp, thế này thì khác gì một mình chống lại một thế lực khổng lồ?
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu như có thể giải quyết được Cửu Sát đạo nhân thì anh phất to.
Trần Dương chẳng bao giờ chê thần khí nhiều, cho dù không dùng đến thì anh cũng có thể để đó, chờ một ngày nào đó anh phá được rào cản thế giới thì có thể mang thần khí cho vợ con.
“Tiểu thế giới này có thể dùng sức người điều khiển chứ?”
Người phụ nữ gật đầu: “Được”.
Cô ta nghĩ một lát, nói cho Trần Dương biết cách điều khiển tiểu thế giới. Thực ra rất đơn giản, tiểu thế giới này được chồng cô ta dùng pháp lực ngưng luyện thành một cây Lang Nha Bảng.
Cũng tức là không gian này thực ra chính là không gian bên trong Lang Nha Bảng, nói một cách chính xác thì đây hẳn là bán thần khí.
Thế thì rõ rồi, thảo nào lúc đầu Trần Dương thử mười mấy lần đều thất bại.
Theo khẩu quyết, Trần Dương phong ấn thần hồn của anh lên Lang Nha Bảng.
Trong khoảnh khắc đó, Trần Dương nhìn thấu tất cả, mỗi hành động trong tiểu thế giới đều bị anh thu vào đáy mắt.
“Đúng rồi, chị gái, tôi có một câu hỏi, tên yêu quái tôi giết lúc nãy có thể điều khiển không gian, thế chẳng phải hắn cũng để lại phong ấn thần hồn sao?
“Không đâu!”
Người phụ nữ lắc đầu: “Hắn vẫn luôn muốn moi khẩu quyết từ tôi, nhưng tôi không nói cho hắn biết. Hắn dùng phương pháp tế máu, tuy điều khiển được tiểu thế giới, nhưng uy lực không bằng một nửa!”
Tế máu đương nhiên là dùng máu loài người hiến cho khí linh để có được sức mạnh ngắn ngủi, cũng na ná việc Thiên Yêu tế máu để mài mòn phong ấn ở dưới núi Phong Yêu.
Cũng may người phụ nữ nói cho Trần Dương biết, nếu không Trần Dương sẽ gặp khó khăn trong trận này.
Nếu như có khí linh giúp đỡ, sức mạnh của mấy trăm triệu cân ép xuống, Trần Dương cũng chưa chắc có thể đỡ được.
Nghĩ đến đây, anh nổi da gà toàn thân.
Sau này không được lỗ mãng như vậy nữa, lần này là nhờ may mắn, nhưng không phải lúc nào cũng được may mắn như vậy.
“Ân nhân, tôi to gan hỏi một câu, anh đã nghĩ ra sẽ xử lý chúng tôi thế nào chưa?”
“Vẫn chưa nghĩ ra!”
Trần Dương lắc đầu.
Những đứa trẻ bán yêu, và cả những người phụ nữ mang thai bán yêu này đều mang tội nghiệt nặng nề.
Nhưng ở hải vực Hoảng Loạn có mấy ai mà không giết người?
Thực ra lúc đầu khi những thai phụ này ăn thịt, anh thực sự đã suýt nữa không nhịn được mà ra tay.
Nhưng nghĩ lại, bọn họ cũng không làm gì sai, ai cũng có quyền được sống, họ ăn thịt là vì không còn lựa chọn nào khác.
Hoặc là ăn thịt, hoặc là chết đói, thật là tàn khốc.
À, có rồi!
Trần Dương đột nhiên nghĩ đến Khuê Xà chân quân và Hỏa Quang chân quân, chuyện này để bọn họ xử lý thì ổn thỏa hơn.
Anh vội vàng lấy truyền tin thạch của hai người ra, truyền âm cho bọn họ, kể lại sự tình.
Hai người chẳng cần nghĩ ngợi đã lập tức quyết định đến hải vực Hoảng Loạn.
“Được rồi, con đường về sau sẽ có người dẫn các chị đi”.
Trần Dương nói xong, đang định đi thì người phụ nữ kia quỳ xuống: “Ân nhân, khoan đã!”
Trần Dương quay người lại: “Chị còn chuyện gì sao?”
“Tôi… tôi có một thỉnh cầu hơi quá đáng, xin ân nhân đồng ý, tôi nhất định sẽ trả ơn hậu hĩnh!”
“Nếu đã là thỉnh cầu quá đáng thì không cần nói đâu, tôi chỉ có thể làm được đến thế này thôi”.
Trần Dương không muốn dây dưa quá nhiều với bọn họ.
“Ân nhân!”
Người phụ nữ quỳ xuống đất dập đầu lia lịa: “Tôi xin dâng lên kho báu bí mật của chồng tôi!”
Kho báu bí mật?
Kho báu bí mật gì vậy?
Trần Dương lập tức có hứng thú: “Chị hãy nói trước xem thỉnh cầu của chị là gì, còn kho báu bí mật thì đừng nói vội, nếu tôi đồng ý thì chị nói với tôi cũng được, nếu tôi không đồng ý thì tôi cũng không nợ gì chị cả”.
Trần Dương đã nghĩ xong rồi, anh cứu bọn họ một mạng, thu được một món bán thần khí, đôi bên coi như hòa nhau.
Anh trước giờ không phải người tham lam vô độ.
Người phụ nữ nghe Trần Dương nói xong liền biết hôm nay mình đã gặp được người tốt, càng không thể bỏ qua cơ hội như vậy được.
“Xin ân nhân hãy nhận con trai tôi làm đệ tử, giúp nó trừ bỏ yêu tính, dạy nó đạo lý làm người!”
Nhận đồ đệ?
Trần Dương xoa cằm, anh trước giờ luôn độc lai độc vãng, dạy ba con yêu về mặt lý thuyết thì cũng chỉ thú cưng của anh.
Ở Địa Cầu anh có hai đồ đệ, nhưng với cái tính cà lơ phất phơ của anh, dạy người chẳng phải làm hỏng con nhà người ta sao?
Anh đang định từ chối liền nhìn thấy người phụ nữ điên cuồng nôn ra máu tươi.
Anh lập tức cả kinh: “Chị… chị làm sao thế?”
Người phụ nữ lau khóe miệng: “Tôi không còn nhiều thời gian nữa, nguyên thần của tôi bị rút, thần niệm khô nứt, huyệt khiếu tan rã, có thể chống chọi được lâu như vậy đã là giỏi lắm rồi”.
“Ân nhân, tôi chết rồi sẽ chẳng còn ai dạy dỗ thằng bé nữa, thằng bé này bản tính không xấu, tuy từng giết người nhưng chưa từng ăn thịt người, nó nuốt vào bụng cũng là vì cứu tôi! Xin ân nhân hãy nhận nó làm đồ đệ!”
Mạc Sát ôm lấy người phụ nữ, nước mắt ròng ròng: “Mẹ… mẹ…”
“Ân nhân, tôi chỉ có một tâm nguyện này, xin anh hãy nhận con trai tôi!”
Trần Dương nghĩ rất lâu, cuối cùng gật đầu: “Thôi được, tôi đồng ý với chị, tôi sẽ nhận con trai chị!”
Giết người thì không sao, nhưng tuyệt đối không được ăn thịt người, anh không muốn thu nhận Mạc Sát cũng là vì nó ăn thịt người, nhưng những lời của người phụ nữ đã phá tan sự lo lắng trong lòng anh.
“Mau, Mạc Nhi, mau quỳ xuống dập đầu với sư phụ con đi!”
“Mẹ…”
Mạc Sát ý thức mẹ nó sắp rời khỏi mình, trong lòng vô cùng sợ hãi.
“Mau quỳ xuống!”
Người phụ nữ cao giọng!
Mạc Sát quỳ xuống, cung kính dập đầu chín cái với Trần Dương.
“Đứng lên đi!”
Trần Dương đỡ hờ, Mạc Sát liền được một luồng sức mạnh dịu dàng đỡ dậy.
“Cảm ơn ân nhân, cảm ơn ân nhân!”
Người phụ nữ cũng quỳ xuống đất dập đầu, nói với Mạc Sát: “Sau này nếu con dám không nghe lời sư phụ, thì mẹ sẽ coi như không có đứa con trai là con!”
Mạc Sát sợ hãi quỳ xuống đất, lắc đầu lia lịa.
“Ân nhân, chồng tôi và Cửu Sát đạo nhân vân du trên biển, không chỉ phát hiện được thần khí ở trong phần mộ hải yêu, mà còn phát hiện được một quặng nguyên thạch cực phẩm, trong đó thậm chí có thể có nguyên thạch thần phẩm”.
“Anh yên tâm, chuyện này Cửu Sát không biết đâu, ngoài ra, cách hải vực Hoảng Loạn 3 triệu dặm về phía Bắc có một hòn đảo tên là đảo Thiên Lang, đó là nơi chồng tôi thành đạo, bên trong cất giấu kho báu cả nghìn năm nay, chuyện này Cửu Sát đạo nhân cũng không biết!”
Nói xong hai chuyện này, người phụ nữ cố gượng chút hơi tàn, nói với anh vị trí của phần mộ và cách vào đó.
Đảo Thiên Lang là nơi chồng người phụ nữ thành đạo, sợ bị người ta phá hoại nên đã dùng đại pháp lực và đại thần thông đánh chìm hòn đảo vào trong biển, dùng pháp trận ngăn nước biển, phải có khẩu quyết riêng mới có thể khiến nó nổi trở lại mặt nước.
Nói xong khẩu quyết, người phụ nữ nhìn Mạc Sát với vẻ mặt hiền từ: “Con hãy nhớ, phải nghe lời sư phụ con!”
Dứt lời, cô ta trút hơi thở cuối cùng.
Mạc Sát đau lòng khóc ròng.
Trần Dương thầm thở dài, đây là một người mẹ vĩ đại, anh thậm chí không biết cô ta tên là gì, cũng không biết chồng cô ta tên là gì.
Vì con trai mà cô ta đã gửi hết hy vọng lên người anh, còn không tiếc nói hai kho báu cho anh biết, chỉ để con trai mình sau này có thể đi theo chính đạo.
Trần Dương dẫn Mạc Sát ra khỏi không gian, nó ngây người ôm lấy mẹ mình, không chịu buông ra.
Bảo nó nén đau buồn sao?
Mấy lời ngu xuẩn này Trần Dương không thốt nên lời được.
Nếu nó đã muốn ôm thì cứ để nó ôm vậy, Trần Dương đưa cho nó một chiếc nhẫn trữ đồ, dùng gỗ Âm Trầm làm một chiếc quan tài cho người phụ nữ, gỗ Âm Trầm có thể bảo quản thi thể cô ta trăm năm không thối rữa.
Làm xong tất cả, Mạc Sát quỳ xuống đất: “Cảm… cảm ơn sư phụ!”
“Đứng dậy đi!”
Trần Dương dẫn nó vào khách trạm, cho nó tắm rửa rồi thay một bộ quần áo sạch sẽ, còn mái tóc như tổ quạ của nó thì Trần Dương cắt giúp luôn.
Nhưng yêu tính trên người nó còn rất nặng, muốn thay đổi phải cần một quá trình lâu dài.
Ngày hôm sau, truyền âm thạch trên người Trần Dương rung lên.
“Điêu huynh, chúng tôi đến rồi, cậu ở đâu vậy?”
Trần Dương mừng rỡ, đám Khuê Xà chân quân đến rồi!
Anh dẫn theo Mạc Sát, dùng Tung Địa Kim Quang di chuyển, lập tức tới một hòn đảo nhỏ cách đó 800 dặm.