Cơ thể, các cơ quan nội tạng, thậm chí cả tinh thần và linh hồn của anh đều đang run rẩy.
Trần Dương hiểu rằng cái gọi là Cực Thống Chi Ý có nghĩa là một loại cực cảnh, phát triển mạnh mẽ từ cơn đau, có được sức mạnh từ nỗi đau.
Đó là một đạo vận mang tính khái niệm tương tự như Nhân Quả đạo vận.
Nhưng nó thực sự tồn tại, nên Trần Dương gọi nó là Cực Thống đạo vận!
Một hạt giống đầy đau đớn không ngừng hội tụ, để lộ ra các loại mặt người méo mó và các tiếng kêu quái dị.
Trần Dương đắm chìm trong đó, không biết đã trôi qua bao lâu.
Anh đã hoàn toàn thích nghi với vết thương kiếm khí gây ra trong vòng sáu trăm dặm, cơ thể của anh vẫn còn vết sẹo chưa lành, máu vẫn chảy ra từ miệng vết thương.
Các cơ quan nội tạng thậm chí còn chảy máu, nhưng Trần Dương không quan tâm.
Anh cái gì cũng không có, chỉ đan dược thần cấp là nhiều thôi.
Anh lại nuốt thêm một nắm Sinh Cơ Đan cấp Thần nữa, vết thương liền hồi phục.
Lúc này, Trần Dương không còn cảm thấy đau đớn nữa!
Cơ thể lóe sáng, anh đã đi được 700 dặm!
Đòn đánh ở đây thậm chí còn mạnh hơn, mỗi kiếm khí đều có thể so sánh với đòn mạnh nhất của Uẩn Thần trung kỳ.
Đây là cuộc tấn công của tiền bối Cầu Kiếm, bên trong vẫn còn lưu lại đạo của ông ta!
Trần Dương không cần phải lĩnh ngộ, nhưng là anh có thể tham khảo, xác minh!
Đạo vận mạnh lên, ngoài việc dựa vào ngoại lực, quan trọng hơn là lĩnh hội!
Chẳng hạn, Đại Địa kiếm ý, Lôi Đình kiếm ý, v.v... đều xuất phát từ sự lĩnh hội của bản thân.
Ở đây anh lại cảm thấy đau đớn tột cùng, Cực Thống đạo vận cũng không ngừng tăng lên.
Nỗi đau của xác thịt, nỗi đau của lục phủ ngũ tạng, nỗi đau của nguyên thần, nỗi đau của bệnh tật, nỗi đau của sự già nua...
Mọi loại đau đớn đều có thể làm tăng thêm Cực Thống đạo vận của Trần Dương.
Có được sức mạnh từ nỗi đau thật là khủng khiếp!
Bởi vì đau đớn không có giới hạn, cho nên sức mạnh có được cũng không có giới hạn.
Không có gì ngạc nhiên khi Thống Cực ma quân có thể tung hoành cả một thời.
Cực Thống đạo vận này hoàn toàn do Trần Dương tự mình lĩnh ngộ, cảm ngộ cũng rất sâu sắc.
Chẳng hạn, hiện tại anh đang cảm nhận sự đau đớn khi tu luyện, nỗi đau xác thịt, nỗi đau lục phủ ngũ tạng, đạo vận ăn mòn thể xác, thậm chí linh hồn cũng đau đớn.
Ngoài ra còn có nỗi đau chia ly với gia đình, những nỗi đau này đã trở thành nguồn sức mạnh, không ngừng nâng cao sức mạnh của Trần Dương và trở thành nguồn nuôi dưỡng của đạo vận.
Ngoài việc cảm thấy đau đớn, Trần Dương cũng chia tâm thần của mình ra để đi thấu hiểu kiếm ý và đạo vận của Cầu Kiếm!
Bá Chi kiếm ý!
Ngũ Hành kiếm ý!
Sát Lục kiếm ý!
Cực Sát kiếm ý!
Cuồng Bạo kiếm ý!
Trần Dương dồn sức lĩnh hội kiếm ý, sau khi đếm kỹ thì không dưới mười cái!
Điều này ghê gớm quá đi!
Còn có Nhân Quả kiếm ý!
Luân Hồi kiếm ý!
Phá Diệt kiếm ý!
Ngay cả Không Gian kiếm ý chí cao cũng có!
Nó như vậy mà cũng rơi sao?
Trần Dương nén sự hiếu kỳ trong lòng lại, không ngừng dùng kiếm ý của bản thân chiến đấu lại, đi xác minh.
Đây là một cơ hội tốt, Trần Dương tạm dừng lại để cảm ngộ con đường của sự đau khổ, ăn một gốc cỏ Kiếm Nguyên.
Bắt đầu cảm thấy kiếm ý của bản thân tăng lên!
...
Tu hành qua bao năm, râu của Trần Dương rụng xuống hết lượt này đến lượt khác, kiếm ý cũng không ngừng tăng lên!
Lúc này, anh cách chiếc quan tài không quá 100 dặm!
Thể chất của anh đã vượt qua Uẩn Thần hậu kì, ép ra một giọt máu, anh có thể biến ra một tiểu động thiên kiếm khí!
Ngũ Hành kiếm ý viên mãn, Lôi Đình kiếm ý viên mãn, Âm Dương kiếm khí, mỗi loại 7 phần, nhân đây còn lĩnh ngộ ra Sát Lục kiếm ý, Cực Thống kiếm ý, Phong Ấn kiếm ý!
Phong Ấn kiếm ý này cũng được Trần Dương cảm ngộ qua Trảm Yêu, tuy rằng lúc này anh mới lĩnh ngộ được 3 phần kiếm ý, nhưng uy lực của nó lại là 10 phần đạo vận.
Lúc thi triển Thuật Giam Cầm thì sẽ rất mạnh, cho dù là Trần Dương không có Phong Ấn đạo vận!
Nhưng Phong Ấn kiếm ý cũng có thể được thúc đẩy như vậy!
Trần Dương tính toán thời gian, anh đã ra khỏi biển Vô Ngần một năm rồi!
Trong một năm bế quan, Trần Dương đã lĩnh ngộ ra mười loại kiếm ý, so với anh một năm trước thì hồi đó anh chỉ là muỗi!
Kiếm khí của chín trăm dặm đã bị anh tiêu diệt từ lâu, bây giờ chỉ có kiếm khí ở vòng còn lại đang gào thét thôi.
Anh không dám bất cẩn, nói không chừng mỗi kiếm khí phía trước có sức mạnh của Hóa Thần cũng nên.
Đụng phải đòn mạnh nhất của Hóa Thần sơ kỳ, Trần Dương nếu không chết thì cũng sẽ bị thương nặng, đừng nói đến luyện công.
Anh chỉ dám tiến lên một trăm mét một.
Quả nhiên uy lực của kiếm khí ngày một tăng lên, khi đi được 10 dặm, sức mạnh của kiếm khí ở đây chắc chắn đã vượt quá Uẩn Thần viên mãn.
Trần Dương không vội, đây chính là cơ hội lớn, nếu có thể luyện thân thể trong mộ kiếm đến Uẩn Thần viên mãn, anh sẽ càng thêm tự tin để đi tới châu Đông Thần.
Ba tháng sau, cuối cùng Trần Dương cũng đến được bên cạnh quan tài.
Lúc này, cơ thể của anh đã đạt đến Uẩn Thần viên mãn.
Xương cốt như ngọc, kinh mạch như lưới, mỗi khối cơ bắp đều ẩn chứa sức mạnh vô hạn.
Một giọt máu có thể biến ra đại động thiên, ngay cả huyệt khiếu cùng Trần Dương cũng có sự thay đổi.
Năm nghìn bốn trăm huyệt khiếu, giống như một tiểu thế giới, kiếm tinh màu tím thoát ra khí thể màu tím, sự thay đổi này khiến chính Trần Dương cũng ngạc nhiên!
Huyệt khiếu rộng lớn như vậy thực sự là thứ mà tu sĩ nên có sao?
Anh đã làm thí nghiệm, đã từng nhìn thấy vô số huyệt khiếu của Yêu tộc, cũng đã từng nhìn thấy huyệt khiếu của Diệp Thần.
Lớn nhất cũng không quá động phủ, giống như anh thì có hợp lý không nhỉ?
Điều khiến Trần Dương khó hiểu là khi huyệt khiếu tăng lên, dung lượng của kiếm khí lại không hề tăng lên.
Ngay cả sức mạnh cũng không tăng lên, bởi vì trong một năm rưỡi này, cái anh nâng cao là thể chất và kiếm ý, pháp lực và tu vi của anh không được cải thiện nhiều.
Còn một điều vướng mắc nữa là, Tiểu Côn Bằng vẫn chưa chào đời!
Thiên yêu đạo quả đã bị thu nhỏ lại một nửa, sinh lực của Tiểu Côn Bằng cũng ngày càng mạnh mẽ, nhưng vẫn chưa có dấu hiệu bứt ra khỏi vỏ.
Mặc pháp y, Trần Dương bước tới trước quan tài: "Vãn bối Trần Dương, may mắn được tiền bối tặng cho pháp quyết, tu luyện thành công, đến thu thập sách lược còn lại, nếu có gì không phải, mong tiền bối tha thứ!"
Trần Dương vái lạy ba lần.
Không có bất cứ động tĩnh nào trong quan tài!
"Gì đây?"
Trần Dương cau mày, không khỏi vươn tay sờ sờ quan tài.
Vừa mới sờ vào, một sức hút mạnh mẽ ập đến, Trần Dương trực tiếp bị hút vào trong đó.
Đằng trước tối đen, Trần Dương đã vào đến không gian bên trong quan tài.
Không gian không lớn, không quá một trăm dặm, có núi non, một ngôi nhà lợp bằng lá đứng sừng sững bên cạnh một cái hồ.
Trần Dương bước vào, đồ đạc bên trong rất đơn giản, một cái giường, một cái bàn, một cái ghế!
Có hai cuốn sách trên bàn, một bức thư!
Trần Dương cảm thấy nghi hoặc: "Cầu Kiếm tiền bối, Cầu Kiếm tiền bối?"
Lẽ nào đây là một ngôi mộ giả được sắp đặt sẵn?
Anh đi đến bên cạnh chiếc bàn, cầm một cuốn sách lên, lật từng trang sách, trong lòng vui mừng khôn xiết, đây là hai sách lược mà Ninh Thiên Hùng đã bỏ sót.
Thần niệm quét qua, trong nháy mắt tất cả các huyệt khiếu đều hiểu.
126.600 huyệt khiếu, Ám Hợp Nhất Hội chi thuật, trực tiếp đạt tới Hóa Thần viên mãn.
Có công mài sắt có ngày nên kim, cuối cùng đã giải quyết được những lo lắng trong tu luyện rồi!
Đặt sách xuống, Trần Dương không vội vã luyện tập mà cầm phong thư lên xem.
"Tiên chết, thần chết, yêu chết, Phật chết, ma chết, ta đi đây!"
Chỉ trong mười tám chữ ngắn ngủi mà có thể khiến Trần Dương giật mình!
Anh liên tục lặp đi lặp lại nghiền ngẫm ý tứ trong này.
Tiên chết, thần chết, yêu chết, Phật chết...
Nó rốt cuộc có nghĩa gì?
Ba từ cuối cùng "Ta đi đây!’
Tiền bối Cầu Kiếm đã đi rồi?
Là chết rồi, hay rời khỏi đại lục Thần Ma?
Trần Dương cảm thấy đầu óc rối tung hết cả lên.
Cầm lá thư này, Trần Dương đã im lặng hồi lâu!
Anh bước ra khỏi túp lều tranh, đến cái hồ trước mặt, nó không phải là một cái hồ nước, mà là hồ Tẩy Kiếm.
Đưa tay vào trong nước hồ, nước hồ lập tức sôi trào, vô số kiếm quang lao đến, trong chốc lát, trăm triệu kiếm quang đã bao phủ lấy.
Hồ Tẩy Kiếm này chính là năng lượng pháp trận của tiểu thế giới, trong đó có vô số đạo kiếm ý luân chuyển.
Nhìn lên bầu trời, đó là trung tâm của tiểu thế giới, Trần Dương bay vào mặt trời, quả nhiên tìm thấy bên trong giới linh của tiểu thế giới vừa mới nảy mầm!
In xuống lạc ấn của bản thân, mọi thứ trong tiểu thế giới, từng cảnh diễn ra trong quá khứ đều bị Trần Dương nhìn thấy!
Một người đàn ông trung niên tẩy kiếm bên hồ, ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác, từ từ biến hồ nước bình thường thành một hồ kiếm khí cuồng bạo, mang đạo của ông ta bên trong.
Đột nhiên, người đàn ông dừng lại, ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời đầy ẩn ý, Trần Dương cảm giác như ông ta đang nhìn mình!
Không biết ảnh hưởng này từ bao nhiêu năm trước, nhưng Trần Dương thật sự cảm thấy bị theo dõi.
Anh chợt nhớ đến bức thư trên bàn, Cầu Kiếm tiền bối như thể biết anh sẽ đến, để lại mười tám chữ kia, như thể ông ta muốn nói với anh điều gì đó.
"Rốt cục có chuyện gì nhỉ?"
Trần Dương nhìn giới linh: "Mày có biết không?"
Giới linh lắc đầu: "Vừa rồi đó là những ảnh hưởng còn sót lại trước khi tôi có linh trí, ngài là người đầu tiên tôi gặp sau khi tôi có linh trí!"
"Ninh Thiên Hùng thì sao?"
"Đó là ai?"
"Người đã lấy Vô Danh Kiếm Quyết từ đây!"
"Tôi... Tôi không biết! Ngài là người đầu tiên tiến vào đây sau hàng triệu năm qua!"
Cái gì!
Trần Dương ngẩn người, làm... làm sao có thể như vậy?
Làm thế nào anh có thể là người đầu tiên vào đây trong vòng một triệu năm qua?
Lẽ nào Ninh Thiên Hùng là giả?
Vô Danh Kiếm Quyết cũng là giả?
Nhưng... những gì anh đã trải qua là gì?
Nó cũng là giả sao?
Không đúng... không đúng, hình như có gì đó không ổn!
"Nếu mọi thứ đều là giả, vậy tại sao tao lại tiến vào tiểu thế giới này!"
Vẻ mặt giới linh vô tội: "Chủ nhân, tôi vừa mở mắt đã nhìn thấy ngài, tôi... tôi không biết gì hết!"
Nói xong, nó bật khóc.
"Đừng khóc!"
Trán Trần Dương nổi gân xanh: "Chuyện gì đây? Mau nói cho tao biết làm cách nào để ra khỏi đây!"
"Chủ nhân, ngài có thể ra ngoài bất cứ lúc nào!"
Có thể ra ngoài bất cứ lúc nào?
Trần Dương tâm niệm vừa động, thì trước mắt bỗng tối đen, anh đã ra thế giới bên ngoài.
Tuy nhiên, mọi thứ trước mắt khiến anh vô cùng nghi ngờ.
"Tiểu hòa thượng, cậu cuối cùng cũng tỉnh rồi?"
Một cô gái hai 15,16 tuổi lanh lợi đi tới, thấy Trần Dương tỉnh lại, vội vàng kêu lên: "Tiểu thư, tiểu thư... tiểu hòa thượng tỉnh rồi!"
Vừa dứt lời, một người phụ nữ xinh đẹp bước vào, không phải Viên Tuyết Phi thì là ai nữa!
"A, anh cuối cùng cũng tỉnh rồi!"
Nhìn thấy Trần Dương ở trên giường tỉnh lại, Viên Tuyết Phi vỗ vỗ ngực, thở phào nhẹ nhõm: "Nếu anh không tỉnh lại tôi chỉ còn cách nhờ cha đến cầu cứu Thành chủ thôi!"
Cái gì?
Cha cô đến cầu cứu Thành chủ?
Trần Dương cau mày.
Viên Thiên Cương bị Ninh Thiên Hùng hãm hại cơ mà, tại sao lại đi cầu cứu ông ta chứ?
"Không đúng, không phải tôi đang ở kiếm mộ sao? Tại sao tôi lại ở đây?"
Trần Dương vội vã dậy khỏi giường, hét lên trong lòng: "Giới linh, giới linh, chuyện gì đây?"
"Chủ nhân, có tôi!"
Tiếng nói của giới linh truyền đến.
"Tại sao tao lại ở đây?"
"Chủ nhân đương nhiên là nên ở đây rồi!"
"Sao lại nói là đương nhiên nên ở đây? Tao nên ở núi Thiên Kiếm mới đúng chứ!"
Trần Dương lo lắng, giới linh này đúng là đồ thiểu năng, chả hiểu cái gì cả.
"Hai người không phải đã chạy khỏi thành Vô Úy rồi sao? Sao lại ở đây?"
Trần Dương nhìn hai người phụ nữ, trong mắt tràn đầy sự tức giận.