"Mẹ. . .thật ra Trần Dương. . ." Tô Diệu nghĩ mãi cũng không tìm ra được ưu điểm nào của Trần Dương. Cô chỉ biết rằng, hai năm qua anh chịu đựng vất vả, chăm sóc cô rất tốt. Tô Diệu cũng không biết bản thân mình rốt cuộc có thích anh hay không. Ngoài chuyện không có chí tiến thủ ra, những thứ khác đều rất tốt. . . "Con không phải nói đỡ cho nó." Đường Tĩnh lạnh lùng nói:" Hai đứa không đi cũng không sao, mẹ đi là được." "Mẹ, mẹ nói gì vậy?" Tô Diệu sốt ruột giậm chân. "Con gái ngoan à, thực ra mẹ cũng không nhằm vào nó." Đường Tĩnh nắm tay Tô Diệu, khuyên nhủ: "Nhưng con nghĩ lại xem, từ khi con kết hôn với thứ vô dụng này đã phải chịu bao nhiêu sự xem thường cười nhạo rồi? Kết hôn hai năm, nó ăn chờ uống chực nhà chúng ta, mẹ có nói gì không? Hiện giờ nó vay bạn tám triệu giúp công ty vượt qua khó khăn cũng coi như báo đáp ân tình của chúng ta. Con và nó đã thanh toán xong, chúng ta không nợ nó, nó cũng không nợ chúng ta." "Nhưng mà, mẹ. . ." Tô Diệu chưa kịp nói xong, Đường Tĩnh đã mở miệng: "Còn nữa, Ngụy Minh Đông gọi điện cho mẹ, cậu ta nói sinh nhật bà nội cậu ta cũng sẽ tới tham gia. Cậu ta còn chuẩn bị một món quà lớn đến chúc thọ, tới lúc đó nếu bà nội vừa lòng thì con kết hôn với cậu ta đi." Tô Diệu cắn chặt môi không nói gì, Đường Tĩnh còn muốn nói thêm vài câu thì thấy một người đàn ông đi về phía mình. Người đàn ông này mặc vest đi giày da, trong tay kéo một chiếc vali. Người này không phải ai khác, chính là bố Tô Diệu, Tô Trường Hà. Đường Tĩnh cùng Tô Diệu đi tới, một nhà ba người ôm nhau một lúc lâu mới nói cười vui vẻ rời khỏi sân bay. Sau khi về nhà, Đường Tĩnh làm một bàn đồ ăn ngon. Bình thường đều là Trần Dương nấu ăn, đã hơn hai năm Đường Tĩnh chưa vào bếp, tay nghề kém đi không ít. Xới cơm cho Tô Trường Hà xong, Đường Tĩnh liền bắt đầu hỏi hạn cuộc sống ở nước ngoài của chồng. Tô Trường Hà nói rất đơn giản, không phải khách sạn cao cấp không ở, không phải tỷ phú không nói chuyện. Nói đến đây đôi mắt Đường Tĩnh lấp lánh, cực kỳ vui vẻ. Trong lúc cao hứng nói chuyện, Tô Trường Hà còn lấy ra chi phiếu, viết lên vài chữ rồi đưa cho Đường Tĩnh. Đây là chi phiếu mười triệu! Bởi vì Tô Trường Hà ở nước ngoài, cho nên tấm chi phiếu này tính theo tiền đô la. Mười triệu đô la, tương đương gần sáu mươi triệu nhân dân tệ. Khi Đường Tĩnh nhận chi phiếu, bà ta cười đến không khép nổi miệng. Chồng mình thật sự đã hóa rồng, những ngày tháng chịu khổ cũng đã qua rồi, không có có thể tiện tay cho mình một tấm chi phiếu mười triệu đô la! "Con gái, mấy ngày trước mẹ con gọi điện cho bố nói công ty của con gặp sự cố, thiếu tám triệu. Lúc đó tiền của bố đều ở sàn chứng khoán cho nên không giúp con được. Nhưng bây giờ tốt rồi, bố đã rút hết tiền khỏi sàn giao dịch." Tô Trường Hà nghĩ một lúc, ông lại lấy chi phiếu ra viết rồi ký tên. Đây cũng là chi phiếu mười triệu đô la, cho con." Tô Trường Hà nói: "Đúng rồi, tiền trong chi phiếu không thể dùng ngay được, bởi vì anh vừa từ nước ngoài trở về, tài chính cần phải trải qua giám sát của ban ngành liên quan, một tuần nữa giám sát kết thúc mới có thể rút tiền trong chi phiếu." Vậy sao? Còn có chuyện như vậy à? Mặc dù có chút nghi hoặc, nhưng chồng mình đã nói vậy Đường Tĩnh sao có thể không tin, bà ta gật đầu như giã tỏi. Hiện giờ trong tay có chi phiếu mười triệu đô la, áp lực trong lòng giảm đi không ít. Nhịn lâu như vậy, cuối cùng cũng có thể nở mày nở mặt Ngày kia là sinh nhật bà Tô, xem ai còn dám xem thường nhà chúng ta! RRR! Mọi người đang nói chuyện vui vẻ thì điện thoại của Tô Diệu rung lên. Cô nhìn người gọi tới, không ngờ là điện thoại của bà Tô. "Giờ này bà nội con gọi cho con làm gì?" Đường Tĩnh khó hiểu hỏi, bình thường bà Tô rất bận rộn, việc lớn việc nhỏ của nhà họ Tô đều do bà quyết định. Thường thường nếu trong gia tộc có việc, đều là mấy trưởng bối nhà họ Tô thông báo, con gái mình cũng chỉ là một tiểu bối nhỏ nhoi trong gia tộc, rốt cuộc có chuyện gì mà bà ấy đích thân gọi tới vậy? "Con. . .con cũng không biết. . ." Tô Diệu nói xong liền tiếp điện thoại, bật loa ngoài. "Diệu Diệu đấy à." Vừa nhận điện thoại liền truyền đến giọng nói của bà Tô. "Bà nội, cháu đây!" Tô Diệu nhanh chóng trả lời. "Diệu Diệu. . .Bà muốn nhờ cháu giúp một chuyện. . ." Từ điện thoại cũng có thể nghe ra bà Tô rất không tình nguyện, chính mình nắm trong tay cả một gia tộc lại phải đi nhờ vả một tiểu bối, chuyện này thật khó mà mở miệng. Nhưng công ty Huyễn Ngu đã nói trừ Tô Diệu ra ai bọn họ cũng không nhận. "Bà nội, bà làm cháu ngại quá. . ." Tô Diệu trợn tròn mắt, không ngờ bà nội lại gọi điện nói có việc muốn nhờ, chuyện gì xảy ra thế này. Đường Tĩnh và Tô Trường Hà cũng ngơ người, hai người nhìn nhau đều thấy sự nghi hoặc trong mắt đối phương. Nhưng lúc này sao có thể mặc kệ bà Tô được, Đường Tĩnh vội vàng nói: "Mẹ, mẹ nói gì vậy, đều là người một nhà, có chuyện gì mẹ cứ nói là được!" Mặc dù hơi khó mở miệng nhưng vì cả gia tộc, bà Tô vẫn nói: "Mẹ muốn nhờ Diệu Diệu đi Huyễn Ngu đàm phán hạng mục định hướng phát triển của Lưu Nhị." Đây là tình huống gì? Bà Tô đã giao nhiệm vụ cho Tô Hải rồi mà? Sao bây giờ lại muốn nhờ con gái mình đi làm? Chẳng lẽ đàm phán xong lại để Tô Hải cướp công? Trong lòng Đường Tĩnh rất bất bình, nhưng dù sao bà Tô cũng là người đứng đầu gia tộc, bà ấy đã dùng giọng điệu cầu khẩn nhờ con gái mình đi đàm phán, đúng thật là khó có thể cự tuyệt: "Mẹ, không thành vấn đề, chiều nay con sẽ bảo Diệu Diệu đi." Mà Tô Diệu nghe được thỉnh cầu của bà Tô, cả người đều run lên. Cô nhớ tới tin nhắn Trần Dương mới gửi cho mình, sao anh ta biết được bà nội sẽ gọi điện thoại cho cô, chẳng lẽ anh ta biết trước tương lai? Nghĩ đến đây, Tô Diệu cắn môi, không biết làm sao cô lại cầm điện thoại nói: "Bà ơi, chuyện đi Huyễn Ngu đàm phán cháu không làm được, nếu bà đã giao chuyện này cho Tô Hải thì hãy để cho anh ta phụ trách đến cuối cùng đi ạ!" "Cháu. . .cháu dám từ chối thỉnh cầu của ta!" bà Tô bị chọc giận không nhẹ, người đứng đầu gia tộc như bà ta đã hạ mình gọi điện cho một đứa cháu trong nhà vậy mà còn bị cự tuyệt, điều này khiến bà ta cực kỳ tức giận: "Diệu Diệu, cháu đúng là cháu gái ngoan của ta, cháu cảm thấy bây giờ mình đủ lông đủ cánh rồi, không có cháu thì nhà họ Tô không thể hợp tác được với Huyện Ngu có đúng không? Thật là không biết phải trái!" Không chờ bà ta nói xong, Tô Diệu đã cúp điện thoại. Đường Tĩnh cùng Tô Trường Hà ngẩn người, ngay sau đó Đường Tĩnh liền giận dữ! "Diệu Diệu, con điên rồi ư?" Đường Tĩnh sắp tức điên rồi, bà ta đập bàn: "Con không nghe lời bà nội, sau này chúng ta sống tiếp ở nhà họ Tô thế nào? Con muốn bà ấy đuổi chúng ta đi mới vui lòng đúng không?" Đầu Tô Diệu rất loạn, không hiểu sao cô lại nghe lời Trần Dương, trong khoảnh khắc nhận điện thoại, ma xui quỷ khiến thế nào lại từ chối lời thỉnh cầu của bà nội. Nghe mẹ oán giận, Tô Diệu không nói gì, yên lặng lấy di động gửi tin nhắn cho Trần Dương: "Tôi đã từ chối thỉnh cầu của bà nội, tiếp theo nên làm sao bây giờ?" Ngay cả Tô Diệu cũng không ý thức được bản thân cô hiện giờ sẽ theo bản năng đi hỏi ý kiến của Trần Dương Tất cả mọi người đều cho rằng Trần Dương là đồ vô dụng không có chí tiến thủ, chính cô cũng nghĩ vậy. Nhưng gần đây Trần Dương luôn đứng ra giúp đỡ cô trong thời điểm khó khăn, khiến cô vô thức bắt đầu muốn dựa vào anh, chuyện này làm cô bối rối không thôi. RRR! Trong lúc Tô Diệu đang suy nghĩ miên man, Trần Dương gửi tin nhắn trả lời: "Bà ấy sẽ tiếp tục đến xin em giúp, em đừng mềm lòng, cứ tiếp tục từ chối. Ngoài em ra, tập đoàn Huyễn Ngu sẽ không chấp nhận những người khác, tin tưởng anh!" Nhìn ba chữ cuối cùng trong tin nhắn, lòng Tô Diệu dâng lên dũng khí, cô nói với chính mình: Tin tưởng anh ấy, sẽ không sai!
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK