“Được!”
Trần Dương gật đầu một cái, anh lấy chiếc nhẫn trữ đồ ra, xóa dấu ấn linh hồn trên đó đi: “Này, ông kiểm tra đi!”
Vương chưởng quầy vô cùng cung kính nhận lấy chiếc nhẫn trữ đồ, đảo mắt qua một cái, liền vô cùng phấn khởi.
“Tiên sinh chờ một lát, tôi sẽ đi sắp xếp người kiểm kê, chắc cũng hơi lâu một chút, hay để tôi kiếm vài chuyện cho tiên sinh khải khuây nhé!”
“Không cần đâu, tôi muốn yên tĩnh một mình!”
“Vâng!”
Vương chưởng quầy không dám nói gì nhiều, sải bước đi ra khỏi mật thất.
Sau khi ra khỏi đó, Vương chưởng quầy gọi một nhân viên đến: “Mau, gọi tất cả những người khác trong tiệm đến đây!”
“Nhưng mà Vương chưởng quầy, hiện giờ bên ngoài có nhiều khách như vậy… nếu không có ai tiếp…”
“Ba cái vụ làm ăn cỏn con đó bỏ đi, cậu đi ra nói khéo với khách, nói là hiện giờ hàng hóa trong kho đang hết, nên bảo bọn họ ngày mai hẵng tới!”
Vương chưởng quầy gấp gáp nói.
“Dạ!”
Cậu nhân viên không dám chống lại mệnh lệnh của Vương chưởng quầy, vội vàng chạy ra ngoài.
Bên trong đại sảnh, sau khi mọi người nghe được Thất Bảo Trai đóng cửa thì vô cùng bực tức.
“Haizz, sao nói đóng là đóng vậy, mới có xế trưa mà, sao các người lại đóng cửa vô lý thế được!”
“Đừng có đóng cửa mà, tôi còn rất nhiều đồ muốn mua!”
Đám nhân viên chỉ biết cười trừ tiễn bọn họ ra ngoài.
Trần Dương ngồi trong mật thất, vừa uống trà, vừa đọc một thứ giống như sách báo đặt ở đó.
Anh lấy qua xem, quả đúng là báo tuần rồi.
Tuy nhiên nội dung thì rất sơ sài, ví dụ như, Phủ Đài đại nhân mất tích, phủ Tuyền Cơ hôm nay giáng chức một tên trưởng Đạo Ti vân vân.
Còn kẹp theo một ít bí văn hoàng gia.
Tuy nội dung đơn giản, nhưng anh vẫn xem rất chăm chú, những tờ báo này khiến anh như bừng tỉnh, cảm giác như mình còn đang ở trên Địa Cầu vậy.
Giờ không biết bên kia Địa Cầu đang thế nào.
Chỉ còn cách không ngừng tiến về phía trước, không ngừng nâng cao thực lực thì anh mới có thể gặp lại họ.
Bên trong thành Vô Úy, hai cô gái đảo mắt tìm quanh cả thành.
“Tiểu thư, chúng ta tìm như này thì liệu bao giờ mới ra ạ!”
Con nhỏ Ngọc Khiết mệt thở hồng hộc, thành Vô Úy này nhỏ thì cũng chả nhỏ mà lớn thì cũng chả lớn.
Nhưng nếu cứ đi bộ kiểu này, thì cả ngày cũng chả đi hết nổi.
Hơn nữa, người ta còn đang có ý tránh mình, thì tìm sao nổi?
“Nếu em thấy mệt thì về trước đi!”
Viên Tuyết Phi nói.
“Không được! Em muốn đi theo tiểu thư, chẳng may… cậu chủ làm khó chị thì sao?”
Ngọc Khiết lấy hết can đảm nói.
“Cậu chủ…”
Đã có những lúc, cô ấy ghét cay ghét đắng cách gọi này, nhưng bây giờ… người ta còn chẳng thèm để ý đến cô ấy.
Mắt nhìn người của Viên Tuyết Phi còn kém hơn cả người hầu.
Chính vào lúc cô ấy đang suy nghĩ mông lung, thì một đám người không ngớt lời mắng mỏ đi đến: “Giở trò gì không biết nữa, nói đóng cửa là đóng, tôi thấy Thất Bảo Trai này khinh người quá đi!”
“Thì thế, tôi đã phải xếp hàng biết bao lâu, vất vả lắm mới đến lượt, vậy mà lại nói đóng cửa là sao?”
Thất Bảo Trai đóng cửa sao?
Viên Tuyết Phi cũng bị thu hút bởi câu chuyện của họ.
Đúng lúc này, trong đầu cô bỗng lóe lên một ý nghĩ, đúng rồi… trước đây Trần Dương đã mang theo hết những chiến lợi phẩm kia đi, vậy nhất định là đi đổi thành tiền.
Cả Thành Vô Úy này chỉ có Thất Bảo Trai là có khả năng mua được số hàng đó.
Thay vì tìm trong vô vọng như thế, thì nên đến Thất Bảo Trai canh cửa còn hơn.
Nhỡ đâu anh ta đến bán đồ thật thì sao?
Hơn nữa, thông qua câu chuyện của đám người vừa nãy, có vẻ như cô ấy đã hiểu ra được điều gì.
Thất Bảo Trai, đóng cửa!
Mấy năm gần đây chưa bao giờ nghe thấy chuyện này cả, cho dù là đêm khuya, bọn họ vẫn mở kia mà!
Trực giác mách bảo Viên Tuyết Phi, chuyện này nhất định có liên quan đến Trần Dương.
“Đi thôi, chúng ta qua đó xem sao!”
“Tiểu thư, chúng ta đi đâu vậy?”
“Thất Bảo Trai!”
Trong ánh mắt Viên Tuyết Phi lóe lên một tia hy vọng, cô ấy vội vã bước đi.
Sau khi đến Thất Bảo Trai, quả nhiên hôm nay họ đóng cửa.
“Tiểu thư, chị muốn bán đồ gì ạ? Nhưng mà Thất Bảo Trai đóng cửa rồi, hay chúng ta đi đến chỗ khác đi…”
“Không cần, chúng ta chờ ở đây đi!”
…
Mấy chục nhân viên trong Thất Bảo Trai đang bận rộn kiểm đồ, thoắt cái vậy mà đã mấy tiếng.
Đấy là bọn họ còn là tu sĩ đó, nếu đổi thành người thường, e rằng 1 ngày 1 đêm cũng không xong nổi.
Sau khi kiểm kê xong, số lượng kiểm kê ra được cũng khiến Vương chưởng quầy kinh hãi.
Thật là đáng kinh hãi, lần này không những ông ta hoàn thành được nhiệm vụ năm, mà còn vượt gấp mấy lần, cảm giác này thật sự quá đã.
Hơn nữa, vừa rồi ông ta cũng đã thống nhất với bên trụ sở chính, nếu như cần thiết, bọn họ sẽ trực tiếp chở đồ vật đến!
Nếu như vậy Vương chưởng quầy cũng đỡ tốn công sức.
Cầm theo sổ ghi chép, Vương chưởng quầy lại quay trở về mật thất, gõ cửa.
“Mời vào!”
Vương chưởng quầy đi vào, cầm trong tay quyển sổ.
Trần Dương cầm lên nhìn một cái: “Lông dã thú 5 triệu tấm (trong đó bao gồm 2 triệu tấm không được nguyên vẹn). Lông mãnh thú 2 triệu tấm (trong đó bao gồm 300 nghìn tấm không được nguyên vẹn), Thú Đan mãnh thú 2 triệu viên, xương thú 15 triệu cân, vuốt thú, răng thú là 400 nghìn cân. Da hung thú 800 nghìn tấm (trong đó bao gồm 50 nghìn tấm không được nguyên vẹn), Thú Đan 800 nghìn viên, xương thú 8 triệu cân, vuốt thú, răng thú là 200 nghìn cân!”
“Trương tiên sinh, có thể có sai số tuy nhiên không dưới 1000, dù là nhiều hơn hay ít hơn, thì cũng vẫn sẽ bồi thường cho tiên sinh số 1000 đó”.
“Được!”
Trần Dương gật đầu một cái, con số này cũng không chênh lệch nhiều so với dự tính của anh. Hơn nữa, anh nghĩ rằng Vương chưởng quầy cũng không dám làm chuyện gì ngu xuẩn để lừa anh đâu.
Vương chưởng quầy nói: “Số lông thú không được nguyên vẹn đó, chúng tôi xin dựa theo luật là trả 1/3 giá, tiên sinh thấy sao?”
Trần Dương gật đầu một cái, nếu như bình thường thì giá trị của lông thú không nguyên vẹn sẽ bị giảm đi nhiều, đừng nói là 1/3, chứ có bằng 1/8 giá bình thường cũng là tốt lắm rồi.
Huống chi trong này có không ít lông thú đã bị cháy xém, bị rách, coi như vô dụng.
Vương chưởng quầy đúng là người thấu tình đạt lý, biết người biết ta, chứ bình thường nhiều hàng như vậy, nhất định sẽ sinh ra trò ép giá.
Nhưng ông ta lại không làm vậy, quả là khôn khéo.
Hoặc là vì, Thất Bảo Trai có nhiều đường dây tiêu thụ, nên trong nội bộ của bọn họ cũng có thể xử lý được!
Dẫu sao, Thất Bảo Trai trải khắp đại lục Thần Ma, chi nhánh nhiều vô kể, cũng không ai để ý kỹ làm gì, có hư hại một chút cũng không sao.
Lông dã thú không đáng tiền, tính toán lên mới được 400 nguyên thạch thượng phẩm.
Cái đáng tiền ở đây chính là những chiến lợi phẩm khác từ mãnh thú và hung thú.
Lông của mãnh thú tính lên được 2000 nguyên thạch thượng phẩm, Thú Đan thì được 200 nghìn nguyên thạch thượng phẩm, xương thú, vuốt thú và răng thú được 20 nghìn nguyên thạch thượng phẩm.
Lông của hung thú tính lên được 6000 nguyên thạch thượng phẩm, Thú Đan được 800 nghìn nguyên thạch thượng phẩm, xương thú, vuốt thú, răng thú được 10 nghìn nguyên thạch thượng phẩm.
Lần thu hoạch này đã đem đến cho anh hàng triệu nguyên thạch thượng phẩm.
Hàng triệu nguyên thạch thượng phẩm là sao? Chính là có đem bán toàn bộ thành Vô Úy này cũng không ra được số tiền nhiều như vậy.
Dĩ nhiên, chi nhánh Thất Bảo Trai của thành Vô Úy sẽ không có nhiều nguyên thạch đến vậy.
Nhưng bọn họ có sự hậu thuẫn của trụ sở chính, còn có bảo vật trời đất, các loại công pháp thần kỳ và pháp bảo, nên những thứ này cũng có thể quy đổi được.
“Trương tiên sinh, tổng số tiền sau khi chúng tôi tính là, 1 triệu lẻ 50 nghìn nguyên thạch thượng phẩm, tiên sinh thấy sao?”
Vương chưởng quầy vô cùng kích động, đây đúng là vụ làm ăn lớn nhất năm, có khi phải ghi lại vào nhật ký cuộc đời ông ta mất.
Một mẻ làm ăn trị giá hàng triệu nguyên thạch thượng phẩm, thì với một chưởng quầy thấp cổ bé họng như ông ta, nằm mơ cũng không dám nghĩ đến.
“Được rồi!”
Trần Dương cũng vô cùng hài lòng với kết quả này, đây cũng là khoản tiền lớn nhất anh có được sau khi đến đại lục Thần Ma.
Hàng triệu nguyên thạch thượng phẩm, nếu đổi ra nguyên thạch cực phẩm, thì tương đương với 10 nghìn nguyên thạch cực phẩm.
Trong khoảng thời gian này, anh cũng không cần đến tiền.
Trần Dương suy nghĩ một chút: “Giúp tôi quy đổi 1/3 trong số này thành nguyên thạch thượng phẩm, phần còn lại thì để tôi đổi đồ đi!”
“Dạ vâng ạ!”
Vương chưởng quầy gật đầu một cái, Trần Dương quả là người chịu chơi.
Đối với tu sĩ mà nói, dù nguyên thạch có nhiều mà không đem lại lợi ích gì, thì cũng vô dụng.
Dĩ nhiên, khoản giao dịch này cũng sẽ được ghi vào lịch sử làm việc của Vương chưởng quầy.
“Trước tiên lấy giúp tôi số dược liệu này!”
Trần Dương lấy ra mấy tờ giấy, dược liệu mà anh cần đều có tuổi đời khoảng 500 năm, có một số còn vô cùng quý giá.
Vương chưởng quầy vội đọc lướt qua, có rất nhiều dược liệu ở đây ông ta không có, chỉ còn cách gửi cho cửa hàng chính thôi.
Suy nghĩ một lát, Vương chưởng quầy nói: “Trương tiên sinh, những dược liệu này chỗ chúng tôi đây chỉ có khoảng 1/3, số còn lại tôi sẽ báo cửa hàng chính gửi sang”.
“Mất bao nhiêu thời gian?”
“Muộn nhất là ngày mai ạ!”
“Không sao, vậy tôi sẽ chờ!”
Trần Dương nói: “Vậy trước tiên lấy cho tôi số dược liệu mà ở đây có sẵn đi”.
“Vâng, tiên sinh chờ tôi một lát!”
Vương chưởng quầy vội vàng đi lấy số dược liệu trong tiệm có sẵn cho Trần Dương, cửa hàng cũng gần như trở nên trống rỗng.
Dược liệu chứa đầy các nhẫn trữ đồ, lúc này mới gần xong.
Trần Dương quét qua thần niệm, cảm thấy không bị sót gì, thì anh mới thu lại hai chiếc nhẫn trữ đồ.
Anh nói: “Tôi còn cần một số bảo tài luyện khí, chỗ ông có không?”