Anh chỉ nhẹ nhàng nhéo cằm cô chậm rãi nâng lên, hơi thở nhẹ cùng mùi khói thuốc súng nhàn nhạt như có như không.
Mộc Vãn khẩn trương không biết làm sao, cứ dùng đôi mắt như nước sương mù gắt gao nhìn chằm chằm anh, cô không muốn yếu thế trước mặt anh, cô muốn cho anh biết, cô không sợ anh, một chút cũng không sợ.
Đôi mắt đen sáng quắc của Lăng Thận Hành nhìn cô trong chốc lát, cuối cùng buông lỏng tay, một tay khác quấn lên sau cổ cô, nhấn đầu cô vào cổ anh một cái: “Ngủ đi.”
Mộc Vãn như con chim nhỏ òa vào gối anh, đỉnh đầu là đường cong cằm hoàn hảo của anh, cô cố gắng muốn thả lỏng, nhưng thân thể lại không chịu khống chế căng chặt cứng.
Cô có thể cảm nhận được trái tim anh đập cực nóng, thậm chí là động mạch chủ cần cổ anh nhảy lên.
Anh không nói nữa, hơi thở càng ngày càng đều.
“Thiếu soái.” Một hồi lâu, Mộc Vãn mới nhẹ gọi một tiếng.
Trên đỉnh đầu không có phản ứng, nhưng cái tay kia vẫn bá đạo khống chế cô, làm cô không thể động đậy, chỉ có thể tựa vào trước ngực anh.
Cô cũng không biết anh thật sự ngủ hay là giả bộ ngủ, nhưng cơn buồn ngủ lại như thủy triều xâm nhập đến, Mộc Vãn chớp mắt, cuối cùng thả lỏng đề phòng, rũ xuống mí mắt rơi vào giấc ngủ say.
Cô mơ một giấc mơ không hay, mơ thấy chính mình té ngã ở bể bơi, rõ ràng mực nước các bạn nhỏ không thể chết đuối, nhưng đầu cô lại chui vào chưa chồi lên.
Cô bơi rất giỏi, còn từng bơi qua con sông dài nhất tỉnh, nhưng cô càng giãy giụa, cái loại cảm giác áp bách ngập đầu càng như bóng đè quấn quanh cô, dòng nước vô biên vô hạn rót vào lỗ tai, cái mũi, miệng cô, cô như con cá sắp chết, căn bản không có sức lực xoay người, càng không có sức tránh cái chết giam cầm này.
Cô đã chết, thế nhưng cứ như vậy mà chết, người còn sống có coi chuyện của cô như trò cười không.
Nhưng cô cứ chìm xuống, không tỉnh lại.
Mộc Vãn bỗng nhiên bừng tỉnh, phát hiện cô đã mồ hôi đầy đầu, giấc mơ vừa rồi quá mức chân thật, quả thực tái hiện tình cảnh chết đuối ngày ấy.
Người chưa từng trải qua cái chết, vĩnh viễn sẽ không hiểu được loại sợ hãi ấy, mà cô đã không chỉ một lần bị sợ hãi tra tấn ở trong mộng.
“Làm sao vậy?” Bên tai vang lên giọng nam trầm bình thản, dường như còn mang theo vẻ lười biếng.
Cô quay đầu nhìn Lăng Thận Hành, trên tường đồng hồ treo tường biểu hiện thời gian hiện tại là rạng sáng 5 giờ.
“Không có gì, mơ giấc mộng thôi.” Mộc Vãn miễn cưỡng cười một cái, “Đánh thức anh, ngại quá.”
Cô vừa tỉnh, người cũng tỉnh hoàn toàn, dù nằm xuống cũng không buồn ngủ.
Hai người chưa ngủ, mỗi người nghĩ tới tâm sự của mình.
Cho đến khi chân trời bắt đầu sáng mờ mờ, ánh sáng buổi sáng nhẹ nhàng ấm ấp chiếu vào từ ben ngoài cửa kính, mặt kính trên cửa sổ với mái nhà là dùng pha lê bảy màu tạo thành, ở niên đại này, pha lê như vậy gần như mọi lúc có thể thấy được, bóng chiếu trên mặt đất cũng có màu loang lổ.
Mộc Vãn nói: “Anh muốn ăn cái gì?”
“Em làm cái gì?” Anh gối lên cánh tay, bộ dáng mới tỉnh hơi có chút mềm mại yên ả.
“Tôi có thể làm rất nhiều.”
Anh cười: “Nhìn không ra cô có bản lĩnh như vậy.”
Mộc Vãn cũng cười theo: “Thứ anh nhìn không ra còn nhiều lắm.”
Anh không nói nhảm với cô nữa mà ngồi dậy: “Vậy làm món sở trường đi.”
Phòng bếp nhỏ Hoa Quế Uyển ngày thường không chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn gì, nhưng bởi vì gần đây Lăng Thận Hành thường lại đây ăn cơm, Mộc Vãn bảo Ánh Xuân chuẩn bị ít nguyên liệu, miễn cho lúc anh đột nhiên từ trên trời giáng xuống làm người ta luống cuống tay chân.