Lần đầu tiên Mộc Vãn bước ra khỏi cửa lớn Lăng phủ, tràn ngập tò mò với tất cả mọi thứ.
Cô không nhịn được nhoài người nằm bên cửa xe, cách lớp kính nhìn đủ loại cửa hàng bên đường, mắt đầy ngạc nhiên.
Hóa ra thời đại này lại phồn hoa như thế, bên trong tửu lâu chật kín người ngồi, cửa hiệu buôn đồ tây ra vào đều là những quý bà tiểu thư ăn mặc thời thượng, vây quanh sạp ăn vặt cũng rất đông khách.
Làm cô ngạc nhiên nhất, vẫn còn mấy tòa nhà trông có vẻ là thanh lâu, mấy cô nương ăn mặc trang điểm lộng lẫy đứng đầy ngoài cửa, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị giơ tay chặn mấy kẻ háo sắc.
“Có gì đáng xem à?” Giọng nói lạnh lùng của Lăng Thận Hành vang lên.
Mộc Vãn không thèm để ý đến anh ta, tùy ý trả lời: “Xem trò vui chứ.”
Cô là một người hiện đại đến nơi này, không kinh ngạc mới lạ đấy, đương nhiên anh ta sẽ không hiểu, nói xong đã kéo cửa sổ xe xuống.
Lúc này, bỗng nhiên một chiếc xe từ phía sau phóng nhanh đến, Mộc Vãn chưa kịp phản ứng, cả người về bị kéo về sau, do tác dụng của lực quán tính, vững vàng ngã vào một lồng ngực rắn chắc.
Cô sợ hết hồn, chiếc xe kia đã chạy ầm ầm nghênh ngang đi qua.
“Mịa nó, lái xe thế à, trừ của mày 12 điểm.” Mộc Vãn tức giận đã quên trong xe còn một người, lúc phản ứng lại có phần chột dạ liếc mắt nhìn, bây giờ cô vẫn duy trì tư thế nửa nằm trong lòng anh ta, có chút mập mờ không nói ra được.
“Không… Thật xin lỗi.” Mộc Vãn vội ngồi thẳng dậy, hai bên gò má hình như vẫn nóng hừng hực, “Vừa nãy cảm ơn anh.”
Hương thơm nồng nàn trên cơ thể người con gái đột nhiên biến mất, Lăng Thận Hành sửng sốt một chút, có điều rất nhanh lấy lại khuôn mặt lạnh lùng: “Mười hai điểm là cái gì?”
Mộc Vãn cười nhạt nhẽo, tất nhiên không thể nói bằng lái xe tổng cộng có 12 điểm, chỉ có thể lấy một lý do, “Lúc đi học thầy đều cho chúng tôi điểm đánh giá, hắn lái xe liều lĩnh như thế, nên trừ hết điểm đi.”
“‘Mịa nó’ là ý gì vậy?”
“Tôi… Mịa nó? Cái này, cái này là ngôn ngữ địa phương nhà tôi, nghĩa là ngu ngốc, chúng tôi gọi ngu ngốc là mịa nó.” Mộc Vãn cười hì hì.
Đôi mắt đen của Lăng Thận Hành trong suốt, không biết là tin hay không, tóm lại cũng để Mộc Vãn thấy sợ hãi.
May đúng lúc này tài xế dừng xe, kính cẩn báo cáo: “Thiếu soái, đến rồi ạ.”
Bây giờ Mộc Vãn mới để ý, bọn họ đã đi qua khu phố phồn hoa náo nhiệt từ lúc nào, xe dừng ngay ngắn trước một tòa nhà to cao tường lớn bao xung quanh, tường cao tựa như một tấm lưới lớn gió thổi cũng không lọt, chỉ có cửa lớn ở giữa, hai cánh cổng sơn đen giống như một môi mắt, bên trái cạnh cửa dựng một tấm biển trên đó viết mấy chữ “Nhà tù Liên thành Mã Lan Kiều.”
Tự dưng dẫn cô đến nhà tù, chẳng lẽ là du lịch nhà tù miễn phí ba ngày, đăng ký sẽ đưa áo tù còng tay…Mộc Vãn còn đang nghĩ vui vẻ đột nhiên ngây ngẩn cả người, một suy nghĩ táo bạo ùa vào đầu cô.
Là Hồng Tụ, Hồng Tụ đang bị nhốt trong ngục tù này.
Nghĩ tới khả năng này, Mộc Vãn kích động thấp thỏm đến mức đầu ngón tay cũng bắt đầu hơi run, nhưng cô không dám khẳng định, sợ sẽ phí công vui mừng.
Lúc này, một người có dáng vẻ là quan nhân ra đón, nhìn thấy Lăng Thận Hành lập tức cung kính cúi chào, có lẽ không nghĩ là Lăng Thận Hành sẽ mặc thường phục đến, có chút bất ngờ.
Lăng Thận Hành nói: “Hôm nay đến có việc tư, Lưu quản ngục không cần bảo người đi theo.”