Nhưng dù sao bà tư cũng là vợ của Đốc quân, anh lại là đứa con trai nghiêm nghị hiếu thuận, dù anh có suy nghĩ gì với bà tư, có lẽ sẽ giấu ở trong lòng.
Đốc quân này cũng vất vả quá rồi, bà hai tằng tịu với phó quan của ông, con trai và bà tư của ông lại có quan hệ không rõ ràng, trên đầu đang đội một chiếc mũ xanh sáng lấp lánh.
Mộc Vãn ném miếng bánh ngọt trong tay vào trong đĩa, tức giận dạy dỗ: “Cả ngày không làm tốt việc của mình, chỉ ở đó hóng chuyện nói lung tung, em không biết câu nào thật câu nào giả à? Nếu có một ngày những lời này truyền đến tai Thiếu soái, hoặc là đến tai Đốc quân, các em có giữ được mạng của mình không hả?”
Mộc Vãn lạnh lùng nói một tràng, khiến Thúy Quyên sợ đến mức quỳ bịch một cái xuống đất, liên tục dập đầu: “Thiếu phu nhân, Thúy Quyên lắm miệng, Thúy Quyên đáng chết, Thúy Quyên biết sai rồi, Thiếu phu nhân bớt giận.”
Nhìn cô gái sợ hãi run lẩy bẩy, rất giống cô y tá nhỏ đã làm sai việc trong khoa lúc trước, nhìn cô cứ như chuột thấy mèo vậy, thật ra cô đâu nghiêm khắc như vậy, chỉ là lúc làm việc thích cẩn thận và nghiêm túc mà thôi, không thể chấp nhận người khác phạm lỗi.
Mộc Vãn thu lại vẻ mặt trách móc nặng nề, chậm rãi nói: “Đứng lên đi, sau này chú ý một chút là được.”
Thúy Quyên đâu dám nhiều chuyện nữa, đứng ở bên cạnh không dám lên tiếng, bây giờ lòng dạ của Thiếu phu nhân sâu xa, cô ta căn bản không hiểu được.
Một lúc sau, Mộc Vãn đột nhiên hỏi: “Đại phu nhân là mẹ đẻ của Thiếu soái? Vợ cả của Đốc quân?”
Trước kia chủ của cơ thể này chỉ một lòng một dạ nghĩ đến Lăng Thận Hành, đương nhiên sẽ không quan tâm đến những chuyện không quan trọng như thế.
Từ sau khi cô tỉnh lại chỉ gặp mấy bà vợ nhỏ của Đốc quân, chưa từng thấy vợ cả của Đốc quân, những người khác cũng ít nhắc đến.
Thúy Quyên vội vàng trả lời: “Sau khi đại phu nhân sinh Tam tiểu thư xong thì ở ẩn không ra cửa nữa, đừng nói là Đốc quân, ngay cả Thiếu soái và Tam tiểu thư cũng chỉ có thể gặp mặt phu nhân vào ngày lễ Phật đản hàng năm mà thôi. Vốn đại phu nhân đã xin Đốc quân một tờ giấy bỏ vợ, Đốc quân lại sống chết cũng không chịu viết, hơn nữa còn nói, chỉ cần đại phu nhân còn sống một ngày, bà chính là đại phu nhân của Lăng gia.”
Mộc Vãn im lặng, thì ra là thế, chắc chắn đại phu nhân này cũng không phải người kệ chồng bỏ con, có lẽ vì Đốc quân cưới vợ nhỏ, bà quá tức giận mới tu theo nhà Phật, ở thời đại này, người đàn ông nào cũng ba vợ bốn nàng hầu, phần lớn phụ nữ đều chịu đựng, cuối cùng thành quen, nhưng cũng có người tính cách cứng rắn không chịu thỏa hiệp, vì vậy mới có hành động vĩ đại của đại phu nhân.
Tuy tất cả chỉ là suy đoán, nhưng ấn tượng của Mộc Vãn với đại phu nhân lập tức trở nên tốt đẹp, có lẽ cũng vì cá tính như thế mới khiến Đốc quân nhớ mãi không quen, dù cưng chiều bà tư, cũng không cho bà ta danh phận vợ cả.
Thúy Quyên thấy Mộc Vãn ngẩn ngơ không biết đang suy nghĩ điều gì, thế là nhỏ giọng nhắc nhở: “Thiếu phu nhân nhớ uống thuốc, để lâu sẽ không tốt.”
~
Mấy ngày nay sắc mặt bà tư càng ngày càng tốt hơn, có thể phơi nắng ở trong vườn hoa rồi.
Bà hai và bà ba ân cần thăm hỏi, ngay cả các vị tiểu thư đã gả đi cũng quay về hỏi thăm, thỉnh thoảng lão phu nhân còn cho người tặng một số loại thuốc bổ quý giá.
Trong đó còn có một vị tiều thư bụng to, cũng khoảng sáu bảy tháng, người đẹp lại nói ngọt, lão phu nhân rất yêu thích.
Vị tiểu thư này là Lăng Tuyết Mạn, được bà hai nhận về làm con gái nuôi từ chỗ chị gái của bà ta.
Bà hai không tự sinh được, bàn bạc với Đốc quân muốn nhận một đứa con gái nuôi, thế là có Lăng Tuyết Mạn.
Lăng Tuyết Mạn đã gả cho người ta, bây giờ là mẹ hai đứa bé, trong bụng còn một đứa nữa.
Rời khỏi chỗ bà tư, bà hai và Lăng Tuyết Mạn quay về Tàng Hương Uyển của bà ta.