Mộc Cẩm Nhu cười nói: “Em gái hát cái gì cũng dễ nghe, không biết là bài hát gì mới, nhanh để mọi người mở mang tầm mắt đi.”
Lăng Thận Hành ngồi bên cạnh hơi cau mày nhẹ đến mức không thể nhìn thấy, trong mắt hiện ra vẻ chán ghét, Mộc Vãn này thật sự không tự hiểu lấy mình, bản thân đã biến thành thằng hề trên bàn cơm còn hồn nhiên không biết.
Anh đẩy chén trà trong tay đi, đứng dậy.
“Hi Nghiêu, cháu định đi đâu thế?” Lão phu nhân hỏi.
Lăng Thận Hành hơi gật đầu: “Cháu đi ra ngoài hút thuốc.”
Lão phu nhân biết anh nghiện thuốc, có lẽ nghĩ đến nơi này toàn là phụ nữ và trẻ nhỏ không được tiện lắm, cũng không ngăn cản, để mặc anh đi ra ngoài.
Mộc Vãn nhìn về phía người đàn ông rời đi, anh gần như không hề che giấu vẻ chán ghét trên hàng lông mày, trong lòng cô khẽ xì một tiếng, đi thôi, đi thôi, không ngồi nghe là sự tổn thất của anh.
Mộc Vãn không hề luống cuống, hơn nữa lần này còn phải vả mặt những người này thật mạnh.
Cô hơi sửa lại vạt áo, môi son khẽ mở, một bài “Câu chuyện ở thành phố nhỏ” của Đặng Lệ Quân như khe suối nhỏ chậm rãi chảy ra.
Lời bài hát này là: Thành phố nhỏ nhiều câu chuyện xưa
Tràn ngập sự vui vẻ
Nếu bạn đến thành phố nhỏ
Sẽ nhận được rất nhiều điều
Nhìn như một bức tranh
Nghe như một bài hát
Nơi này đã bao gồm cảnh giới chân thiện mỹ của cuộc đời.
~
Hút xong một điếu thuốc, Lăng Thận Hành quay lại nhà ăn, ánh mắt lướt qua mọi người vô thức nhìn Mộc Vãn, cô đang cầm chén trà lên uống, khuôn mặt cúi xuống, mặt hồng má đào, bộ sườn xám màu vàng nhạt càng làm nổi bật làn da trắng nõn, vô cùng mịn màng.
Từ khi Mộc Vãn gả vào Lăng gia, anh chưa từng nhìn cô, chỉ nhớ người phụ nữ này luôn trang điểm đậm, trên người toàn mùi son phấn, mỗi lần nhìn thấy anh đều dính lấy như con ruồi bu vào máu, khiến người ta cảm thấy phiền phức.
Nhưng hôm nay cô xinh đẹp ngồi ở nơi đó, lạnh nhạt như một người không tranh quyền thế khiến anh hơi hoảng hốt, chẳng lẽ người phụ nữ này thật sự ngã xuống giếng đến choáng váng rồi?
Người ngã đến choáng váng, chẳng lẽ ngay cả tính tình cũng ngã theo sao?
Anh không tin trên đời lại có chuyện lạ như vậy.
So với Lăng Thận Hành lạnh lùng bình tĩnh, mọi người trong nhà ăn đều có vẻ mặt khác nhau, đặc biệt là bà ba vừa đề nghị Mộc Vãn ca hát, cứ như nuốt chửng một cân ruồi sống vậy.
Không ai ngờ Mộc Vãn lại hát một bài hát độc đáo như vậy, những người như bọn họ chưa từng nghe giai điệu này, không phải kiểu xập xình của Tây Dương, nghe lời ca chậm rãi ngâm nga này như được đi một vòng quanh thành phố xinh đẹp, thật sự có cảm giác dư âm còn văng vẳng bên tai.
Thật ra Mộc Vãn chỉ hát bài “Câu chuyện ở thành phố nhỏ” của Đặng Lệ Quân mà thôi, nhưng ở thời đại này, không có ca khúc được yêu thích, không có Đặng Lệ Quân, càng không có Giọng hát hay Trung Quốc, nhìn vẻ mặt những người đang ngồi ở đây, như nghe thấy tiếng vả mặt bôm bốp.
Nhưng chỉ vả mặt sao được?
Mộc Vãn nhìn sắc mặt hơi tái nhợt của bà ba, cười nói: “So với giọng hát hay của dì ba, con chỉ được coi là một người hát đệm mà thôi, dì ba mới là cao trào.”
Bà ba không tiện từ chối, chỉ có thể hát một đoạn Côn Khúc “Mẫu Đơn Đình”, đây vốn là một đoạn sở trường nhất của bà ta, ngày thường mọi người nghe thấy đều vỗ tay khen ngợi, nhưng hôm nay có giọng hát tinh xảo đặc sắc của Mộc Vãn ở phía trước, đoạn khúc sở trường của bà ta lại có vẻ nhạt nhẽo, cũng chỉ được nhận tiếng vỗ tay thưa thớt của những người ở đây, trong đầu mọi người đều vang vọng một vài câu độc đáo của lời bài hát: Nhìn như một bức tranh, nghe như một bài hát, thật sự khiến tinh thần thoải mái.
Mộc Vãn nhìn thấy vẻ mặt bà ba lúc đỏ lúc trắng lên không được xuống không xong, thản nhiên nhấp một ngụm trà, trong lòng rất thoải mái, ngẩng đầu lên lại rơi vào một đôi mắt sâu đen như hồ nước, ánh mắt này mang theo sự đánh giá, suy đoán và lạnh lẽo thấu xương.
Mộc Vãn vội vàng cúi đầu xuống, giả vờ không nhìn thấy gì hết.