Mộc Vãn nhấp một ngụm trà mới thản nhiên nói: “Sở dĩ lúc trước tôi rơi xuống giếng, là vì có người bắt chước nét chữ của Thiếu soái gửi cho tôi một tờ giấy hẹn gặp mặt ở sân sau, thật không may, chỗ đó lại có một cái giếng sâu, lúc đó một bóng người thoáng qua trước giếng, tôi tưởng là Thiếu soái mới bước tới xem, kết quả bị người ta đẩy xuống. Cô dám nói, tờ giấy này không phải cô đặt trên bàn của tôi sao?”
Lăng Thận Hành nhìn về phía Mộc Vãn, trong đôi mắt thoáng qua vẻ hoảng sợ, cô chưa từng nói việc cô rơi xuống giếng là bị người ta hãm hại, lúc trước anh cũng cảm thấy việc này kỳ lạ, nhưng Mộc Vãn không hề nhắc đến việc ngày đó rơi xuống giếng, dựa theo tính cách của cô, nếu bị hãm hại, chỉ sợ đã sớm làm ồn ào khắp nơi rồi.
Cô lại tỏ ra bình tình như thế, nhìn như gió êm sóng lặng, thật ra đã bắt đầu âm thầm điều tra.
Lăng Thận Hành nhìn chằm chằm khuôn mặt bình tĩnh tự nhiên lại hàm chứa sự sắc bén của Mộc Vãn, lúc trước chỉ cảm thấy khuôn mặt này vô cùng xinh đẹp, lúc này lại tỏa ra ánh sáng vô cùng chói mắt, khiến cô như mặt trăng được các ngôi sao che chở.
“Không, không phải tôi.” Thúy Quyên vội vàng giải thích, “Tôi không biết tờ giấy gì cả.”
“Trong Quế Hoa Uyển này ngoại trừ cô, còn ai có thể tự do ra vào phòng sách của tôi nữa? Thật ra muốn điều tra cũng không khó, người kia để cô chuyển tờ giấy, chắc chắn đã hối lộ cô rất nhiều, chỉ cần điều tra từ chỗ nhân tình của cô… Đúng rồi.” Mộc Vãn nhìn sang Lăng Thận Hành, “Tôi nghe nói trong quân đội có 88 loại cực hình, có người chỉ dùng mười loại đã chết luôn rồi, nếu tùy tiện dùng hai loại cho tình nhân của cô…”
Thúy Quyên vô cùng sợ hãi, lập tức nhào về phía trước hô to: “Thiếu phu nhân nương tay, mọi việc đều do tôi làm, không liên quan đến anh ấy.”
Mộc Vãn nghĩ thầm, Thúy Quyên này đúng là ngu ngốc, rõ ràng người đàn ông kia chỉ đến vì tiền của cô ta, cho cô ta chút vuốt ve an ủi mờ ám đã lấy được trái tim của thiếu nữ, người ta dùng tiền ăn uống cá cược chơi gái ở sau lưng cô ta, cô ta còn ở đây khóc lóc cầu xin cho người này, đúng là người đáng thương sẽ có chỗ đáng hận, chỉ có thể nói là đáng đời thôi.
“Người để cô chuyển tờ giấy cũng là nha đầu Xích Nhi của bà hai sao?”
Thúy Quyên lắc đầu: “Tôi cũng không biết tờ giấy này do ai biết, nó được đặt trên bàn của tôi, phía trên còn đặt hai chiếc vòng tay phỉ thúy cùng một miếng ngọc bội.”
“Cô không biết là ai còn dám cầm tiền làm việc giúp người ta?” Giọng điệu của Mộc Vãn trở nên nghiêm khắc hơn.
“Tôi thật sự không biết, nếu do Xích Nhi làm, tôi chắc chắn sẽ nói cho Thiếu phu nhân à Thiếu soái, không cần phải giấu giếm giúp cô ta.” Thúy Quyên không ngừng khóc lóc kể lể, “Tôi chỉ thấy tiền sáng mắt thôi, cầu xin Thiếu soái và Thiếu phu nhân tha mạng.”
“thấy tiền sáng mắt là có thể hại tính mạng của người khác sao? Thấy tiền sáng mắt là có thể muốn làm gì thì làm sao? Thấy tiền sáng mắt là có thể không có lập trường và tôn nghiêm sao?”
Nghe Mộc Vãn trách mắng từng câu một, Thúy Quyên quỳ trên mặt đất, chỉ không ngừng dập đầu xin tha, son phấn trên mặt đã trôi hết sạch.
Lăng Tuyết Thu lại nói: “Anh cả, chị dâu, có cần gọi Xích Nhi kia đến không.”
Lăng Thận Hành gật đầu: “Các em đi gọi cô ta đến đi, nhưng đừng để bà hai biết được.”
“Em biết.” Lần đầu tiên Lăng Tuyết Thu xử lý chuyện này, vô cùng nhiệt tình.
Đầu tiên là Mộc Vãn để cô ấy đi theo dõi Thúy Quyên, ngay sau đó lại tận tai nghe thấy những việc không thể tưởng tượng nổi, cô ấy thật sự không thể tin được, trong phủ này còn có những việc đáng sợ như thế, nếu không phải chị dâu kịp thời phát hiện, lại nghĩ ra cách phá giải một cách khéo léo, cũng không biết bây giờ đã xảy ra chuyện ồn ào gì rồi.