"Em cả, em than thở cái gì, không phải mới vừa gặp chị hai em sao?" Mộc Cẩm Nhu đưa miếng bánh cho cậu.
"Cũng không biết chị hai thế nào, lại nói không cần hộp đồ trang sức này, kêu em cầm về." Mộc Văn Vũ rất nghi ngờ: "Các chị nói có phải chị ấy giả bộ khách sáo, thật ra thì vẫn muốn không?"
Mộc Cẩm Nhu hơi cau mày: "Sao em có thể nói chị hai em như vậy, các em là chị em ruột đó."
"Em lại không coi chị ta là chị ruột, em chỉ muốn chị cả là chị ruột cùng một mẹ với em." Mộc Văn Vũ hừ hừ.
"Đừng nói nhảm, để chị hai em nghe thấy, lại đang chia rẽ quan hệ của các em. Lần trước em đến quân đội nhậm chức, chị đến trạm xe lửa tiễn em, sau khi trở về lại bị em ấy mắng một trận, nói là chị tâm cơ tiểu nhân, thừa dịp em ấy có chuyện không thể đi lại đi theo làm quen với em."
"Còn có chuyện như vậy?" Mộc Văn Vũ tức giận dùng sức đặt ly trà xuống, tức giận nói: "Rõ ràng chị ấy hẹn người đi chơi mạt chược, không phải là không có thời gian tiễn em? Chị cả tiễn em, cũng bị chị ấy oán trách, người nọ chẳng phân biệt được thị phi cỡ nào."
"Được rồi, được rồi, em cũng đừng tức giận, chuyện qua lâu như vậy, hơn nữa, em ấy cũng thương đứa em trai là em, có lẽ sợ không ứng phó được cảnh xa cách đó."
Mộc Văn Bách cũng nói: "Đúng đó, mặc dù chị hai khinh thường hai chị em em, nhưng anh thì khác, anh là dòng chính."
"Chị ấy chỉ là đích nữ, cũng đắc ý tận trời, các chị cũng là cha sinh, cũng họ Mộc, chị ấy có quyền gì xem thường các chị." Mộc Văn Vũ tức thở hổn hển, hai tay siết thành quả đấm, dáng vẻ kia hận không thể đánh Mộc Vẫn một trận mới được.
Một bàn tay ngọc đặt lên lưng cậu vỗ nhè nhẹ, Mộc Văn Vũ ngẩng đầu lên lại thấy ngũ quan dịu dàng của Mộc Cẩm Nhu, cô ta giống như khuyên nhủ: "Em cả ngàn vạn đừng tức giận, vốn là trên dưới Lăng phủ rất phê bình kín đáo em hai, nếu em cãi cũng em ấy nữa, người khác còn tưởng rằng ngay cả người nhà cũng khắc nghiệt, không tốt với thanh danh em ấy."
Mộc Văn Vũ cười lạnh: "A, chị ta ở Lăng phủ lăn lộn đến ông không thân bà không thương, ngay cả chồng mình cũng tránh chị ta không kịp, nhân phẩm kém đến mức nào thì có thể nghĩ, nghe nói chị ta còn thường lấy thân phận chính thất lấn ép chị cả, chị cả lại còn nói chuyện thay người như thế."
Mộc Cẩm Nhu: "Dù sao đều là chị em, chị cũng muốn thấy em ấy được tốt."
Ba chị em lại nói vài câu, Mộc Văn Vũ mới về phòng khách Lăng gia chuẩn bị cho cậu.
Kết quả vừa mới vào cửa, đã có một tiểu nha đầu đưa một phần cháo bí đỏ hạt sen và một túi nước ấm tới.
Mộc Văn Vũ còn tưởng rằng là Lăng gia đã khách có đạo, tiểu nha đầu kia lại cười nói: "Đại thiếu gia, đây là thiếu phu nhân cho người đưa tới, cô ấy nói lúc này hẳn anh cũng đói bụng, ăn một chút gì rồi ngủ cũng không đến nỗi nửa đêm đói tỉnh."
Mộc Văn Vũ hơi ngạc nhiên.
"Thiếu phu nhân còn nói, eo anh từng bị thương, bây giờ mặc dù khí trời không đến nổi lạnh, nhưng nơi này đốt nóng muộn, nửa đêm vẫn hơi lạnh, lót túi ấm này ngang hông, cũng không sợ lạnh lại tránh tật cũ tái phát."
Tiểu nha đầu nói xong, Mộc Văn Vũ vẫn lâng lâng, cậu không nghĩ tới Mộc Vãn lại tỉ mỉ như thế, lại không nhịn được nghĩ tới những lời cô nói trước đó, thật là những câu suy nghĩ cho cậu.
"Đúng rồi, thiếu phu nhân còn kêu tôi cầm hai quyển sách đến cho Đại thiếu gia, cô ấy nói anh ra ngoài ngủ không quen giường, những sách này đều là bản dịch nước ngoài đẹp đẽ, lúc không ngủ được có thể giải buồn."
Lần nay Mộc Văn Vũ thật kinh hãi, người chị từ thuở nhỏ không thân với câu, sau khi lập gia đình càng không liên lạc gì, gặp mặt đa số đều gây gổ, không nghĩ tới, cô lại hiểu rõ cậu như vậy, ngay cả vai cậu bị thương, rồi có ngủ quen giường không cũng biết rõ.
Nếu một người không phải có lòng quan tâm người khác phát ra từ nội tâm, sao lại biết những chuyện nhỏ râu ria này.