Mục lục
Thiếu Soái Yêu Em Mỗi Ngày
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mộc Vãn tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, cô lúc trước chỉ thuận miệng hỏi một câu tác dụng trà hoa quế, cũng không thực sự muốn quan tâm anh, thế mà anh còn nhớ mãi trong lòng.

“Thất thần làm gì?” Lăng Thận Hành ngồi ở trên giường cô, một bên đèn bàn hắt lên khuôn mặt anh thêm sáng ngời, như thơ như họa, “Chẳng lẽ cô muốn đứng đây cả đêm?”

Mộc Vãn căng da đầu nói: “Tôi ra bên ngoài ngủ, tôi quen ngủ một mình, trên giường đột nhiên thêm một người, ngủ không được.”


Ý cười của anh có chút lạnh lùng: “Có người đêm qua hình như ngủ ngon lắm, nước miếng cũng chảy lên gối tôi.”

Mộc Vãn ầm cái đỏ thẫm mặt, cô có chảy nước miếng hay không không biết, nhưng anh nhất định là thừa dịp lúc cô ngủ say quan sát cô, bằng không cũng sẽ không biết cô ngủ thật sự ngọt, nghĩ đến lúc cô ngủ hồn nhiên quên mình, bên cạnh còn có một người đàn ông “Như hổ rình mồi”, sống lưng Mộc Vãn thoáng cái lạnh cả người.

“Lại đây.” Lăng Thận Hành ngoắc tay với cô.

Mộc Vãn có thể làm gì, anh là chồng, cô là vợ, vợ chồng cùng giường là chuyện đương nhiên, nếu cô lảng tránh ngược lại sẽ khiến cho anh hoài nghi và bất mãn.

Thấy cô vẫn cứ đứng nơi đó như cột điện, Lăng Thận Hành cuối cùng bất đắc dĩ thở dài: “Tôi rất mệt, không làm gì cô đâu.”

Cô nghĩ đến đêm qua, bọn họ tuy ngủ chung giường, nhưng anh trước sau quy củ, không vượt qua.

Đến khi nằm trên một cái giường, Mộc Vãn vẫn khẩn trương cả người căng thẳng, vì cách anh xa một ít, cô đã kề sát thành giường lớn, nếu có cái động, cô nhất định sẽ không chút do dự chui vào đi.

Lăng Thận Hành quay đầu, nhìn thấy dáng vẻ cô thật cẩn thận vô cùng phòng bị, trong lòng không khỏi nghi ngờ, người phụ nữ này trước kia hận không thể biến thành keo nước dán lên trên người anh, bây giờ lại tránh xa anh, là cô thật sự chết lòng với anh, hay là cô lạt mềm buộc chặt, nếu là vế sau, như vậy anh phải chúc mừng cô, cô thành công rồi.



Anh đã sinh ra hứng thú với cô, anh muốn tìm tòi nghiên cứu, sờ soạng, dòm ngó vẻ ngoài xinh đẹp, chưa từng có một người phụ nữ nào có thể làm anh bắt đầu sinh ra loại ý tưởng này, ở trong mắt anh, đứng đầu vĩnh viễn là thế giới.

“Còn trốn nữa thì lăn vào tường đấy.” Lăng Thận Hành bất đắc dĩ lắc đầu, “Tôi ăn cô à?”

Mộc Vãn đưa lưng về phía anh, từ trong giọng người đàn ông này nghe ra vẻ hết cách, trong tay anh là quyền sinh sát, hiệu lệnh thiếu soái tam quân, anh muốn mưa được mưa muốn gió được gió, cho dù anh làm gì, cô cũng không có cách nào phản kháng, nhưng giọng điệu anh thế mà có chút oan ức.

Cơ thể Mộc Vãn hơi thả lỏng chút, không rúc như con giun nữa.

Cô nhìn nóc giường, tròng mắt xoay chuyển: “Chuyện hôm nay còn phải cảm ơn anh.”

Nếu không phải anh giúp đỡ, nếu không phải anh tin tưởng, bằng chứng chỉ ra bà hai sẽ không thuận lợi như vậy.

“Khi nào thì cô phát hiện bà ta có vấn đề?”


“Ngày đó tôi đi thăm Hồng Tụ, Hồng Tụ nói là Xích Nhi bảo với cô ấy bà năm ở trong viện Đinh Hương, tôi đã nảy sinh nghi ngờ, hơn nữa Thúy Quyên vẫn luôn kỳ quái, nên tôi âm thầm quan sát cô ta.”


“Cô đã sớm biết Thúy Quyên có vấn đề, còn cố ý giữ cô ta lại bên người?”


“Nếu không phải Thúy Quyên, tôi cũng không tra ra được bà hai muốn hạ thuốc hại tôi.” Mộc Vãn đột nhiên quay đầu nhìn về phía anh, lại chạm ánh mắt anh, cô muốn tránh đi nhưng như bị thứ gì dính vào, chậm chạp không dời đi.


Anh nhìn cô, đột nhiên vươn tay nắm cái cằm nhọn của cô, hai người cứ như vậy nằm mặt đối mặt, đối diện nhau, trên tay anh dùng một chút sức đã kéo cô tới trước ngực anh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK