Mục lục
Thiếu Soái Yêu Em Mỗi Ngày
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lăng Thận Hành vẫn đang chậm rãi ăn mì hoành thánh, nhưng động tác lại chậm hơn một chút.

Mộc Vãn biết anh đang chờ cô chủ động giải thích, thật ra cô phải nghĩ rất lâu mới đưa ra quyết định này.

Nếu đổi lại là trước kia, cô chắc chắn sẽ không tin tưởng Lăng Thận Hành, sao có thể gửi gắm cho người đàn ông chỉ liếc cô một cái cũng buồn nôn như ăn phải cứt chứ?

Nhưng gần đây anh thay đổi rất nhiều, hai người ở chung cũng rất bình yên, thậm chí anh còn tin tưởng cô để cô đi chữa trị cho bà tư, còn đưa cô đến nhà tù thăm hỏi Hồng Tụ, cô biết ơn anh đồng thời cũng nảy sinh sự tin tưởng từ tận đáy lòng, hơn nữa, trừ anh ra, không có ai trong phủ Đốc Quân này có thể bảo vệ lẽ phải giúp cô, cô tạo ra màn kịch như vậy, vừa làm mì hoành thánh vừa cho anh nếm thử, không phải muốn cho anh tận mắt chứng kiến tất cả sao?


Mộc Vãn cầm chén trà, ánh mắt to tròn nhìn về phía anh: “Tôi giả bệnh chỉ vì muốn dụ người đang âm thầm hãm hại tôi.”

“Hãm hại cô?” Lăng Thận Hành hơi nhíu mày, chậm rãi đặt bát mì xuống.

Mộc Vãn nói: “Chẳng những hãm hại tôi, cái chết của bà năm cũng rất kỳ lạ, Hồng Tụ bị oan.”

“Cô có chứng cứ về những điều cô nói không?”

“Chứng cứ đang đi đến đây.”

Lăng Thận Hành: “…”

Chẳng nhẽ chứng cứ còn mọc chân, lại còn biết đi hay sao?

Hai người đang nói chuyện, đã nghe thấy tiếng bước chân vang lên ở bên ngoài, Mộc Vãn ngẩng đầu nói: “Còn không phải à, chứng cứ đang đến đó.”

~

Lăng Tuyết Thu và Ánh Xuân đi vào cửa, thấy Mộc Vãn khỏe mạnh ngồi ở nơi đó, Lăng Tuyết Thu không có phản ứng gì, vốn những việc này cũng là Mộc Vãn dặn dò cô ấy đi làm, cô cũng biết cô ấy đang giả bệnh, chỉ khổ cho Ánh Xuân, lo lắng vô ích một hồi, lúc này lại vui đến phát khóc.

Mộc Vãn cười nói: “Chị không sao, những chứng bệnh kia đều là giả vờ.”



“Thiếu phu nhân không có việc gì thì tốt rồi, Ánh Xuân suýt bị cô dọa chết rồi.”

Ánh Xuân vừa nói hết câu đã thấy Thúy Quyên đi vào, hình như cô ta không ngờ Lăng Thận Hành cũng ở đây, ngẩn ngơ một lúc mới vấn an, lại nhìn sang Mộc Vãn, khuôn mặt hồng hào, tinh thần rất phấn chấn, đâu cả dáng vẻ bệnh sắp chết chứ.

Thúy Quyên ngẩn người, đôi mắt chớp chớp, lại quên mất phải nói chuyện.

Mộc Vãn đặt chén trà xuống rồi nói: “Sao đi bốc thuốc mà cũng đi lâu như vậy?”

Thúy Quyên vội vàng gật đầu: “Trong tiệm thuốc thiếu mất một vị thuốc…”

“Lại phải đi lấy hàng đúng không?” Giọng nói của Mộc Vãn rất nhẹ nhàng lại xen lẫn vẻ sắc bén, “Thật là kỳ lạ, tôi muốn mua sách sẽ thiếu sách, tôi muốn mua thuốc lại thiếu thuốc, hóa ra tôi muốn mua thuốc gì thì tiệm thuốc sẽ thiếu cái đó.”

“Không, không phải, chỉ là trùng hợp.” Thúy Quyên lo lắng.

“Nói linh tinh, căn bản không phải là hết thuốc.” Lăng Tuyết Thu đứng bên cạnh nhịn cả nửa ngày, lúc này lại nổi giận đùng đùng nói: “Sau khi cô đến tiệm thuốc đã đi đến sòng bạc trong ngõ Hồng Phương.”

Thúy Quyên nghe xong, sắc mặt thay đổi, nhưng cô ta lại nhanh chóng giải thích: “Tôi chỉ tiện đường đến ngõ Hồng Phương thôi, cũng không ở lâu, tôi chỉ đi làm chút việc riêng.”

“Vậy à, việc riêng của cô là lén lút tằng tịu với đàn ông hả?” Dù sao Lăng Tuyết Thu cũng là con gái chưa chồng, mặc dù đã nghe Ánh Xuân nói những chuyện này, nhưng lúc cô ấy nói ra vẫn đỏ mặt.


Ánh Xuân lại nói: “Tôi tận mắt thấy cô đưa một chiếc vòng ngọc cho người đàn ông kia, mặc dù không lại gần nhìn thử, nhưng đứng từ xa cũng nhận ra phẩm chất của chiếc vòng tay này cực tốt, không phải thứ mà loại người như chúng ta có thể đeo được.”


Khuôn mặt Thúy Quyên trắng bệch, cô ta không ngờ lại bị người ta theo dõi còn thấy bản thân đi đến ngõ Hồng Phương, bọn họ đã thấy cô ta đi đến con ngõ đó, vậy có phải cũng thấy cô ta đi…”


“Không còn lời nào để nói à?” Ánh Xuân hừ một tiếng.


Thúy Quyên nghe vậy, vô cùng hoảng sợ, bịch một cái quỳ thẳng xuống đất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK