Mục lục
Thiếu Soái Yêu Em Mỗi Ngày
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mộc Vãn không muốn để em gái Tuyết Thu nhìn thấy anh cả anh ngủ ở nơi này, nghĩ mà mặt xấu hổ, vì thế rón ra rón rén xuống giường, mặc váy áo vào.

Trong phòng, Lăng Tuyết Thu đã ngồi ở trước bàn uống nước, hàng mày lá liễu nhướn lên, trong mắt toàn là vui sướng.

“Chị đã sớm nói với em rồi, vui không lộ vẻ mặt ra, xem ra em đã quên.” Tiếng Mộc Vãn truyền đến, Lăng Tuyết Thu lập tức từ đứng bật dậy từ trên ghế, chạy tới ôm cánh tay của cô khanh khách cười.


“Chị dâu, em tới cảm ơn chị riêng.”

“Cảm ơn chị cái gì?”

“Bà nội đã không đề cập tới chuyện gả em cho Mộc Trưởng công tử, em đoán, nhất định là chị dâu nói gì đó trước mặt Mộc Trưởng công tử.”

Mộc Vãn thật ra chưa nói cái gì, chỉ gián tiếp chỉ ra cái lợi cái hại trong mối quan hệ với Mộc Văn Vũ, nhưng anh ấy lớn như vậy vẫn là thiếu niên nhiệt huyết cứng cỏi, lúc đó anh ấy nghe xong lời cô nói không có phản ứng, lúc sau không biết có thể nghĩ thông không.

Tuyết Thu đúng là cô bé ở tướng mạo với tính cách đều tương đối nhẹ nhàng, hơn nữa lại có bối cảnh gia đình phong phú như nhà họ Lăng, từ khi vừa sinh ra đã bị rất nhiều đại quan quý nhân tranh nhau lấy lòng nhớ thương, đều ước gì cưới cô ấy về làm vợ, Mộc Văn Vũ coi trọng cô ấy cũng có tình có lý.

Nhưng Mộc Vãn thực sự đoán không ra lão thái thái, theo lý thuyết đây là mối duyên mười phân vẹn mười, nhà họ Lăng với nhà họ Mộc đều hẳn nên thấy vui mừng.

Mộc Vãn cười, cũng không phủ nhận, chuyện này cứ như vậy kết thúc cũng coi như hoàn mỹ.

Lăng Tuyết Thu lại kéo cô bí mật nói: “Ngày mai là trung thu, là đại hội ngắm trăng mỗi năm một lần ở Liên Thành, nghe nói còn triển lãm đèn nữa.”

“Em còn có hứng thú với ngắm trăng?”



Tuyết Thu không khỏi có chút thẹn thùng, mặt cũng đỏ: “Tưởng Thành hẹn em cùng vượt cầu ngắm trăng.”

Tưởng Thành trong miệng cô ấy không cần đoán, Mộc Vãn cũng biết là người thiếu niên cùng có tình cảm với cô ấy.

Cô liếc mắt nhìn màn giường bên trong một cái, Lăng Thận Hành còn chưa tỉnh, vì thế nhỏ giọng nhắc nhở: “Chúng ta đi ra ngoài nói.”

“Đi ra ngoài nói?” Lăng Tuyết Thu chớp mắt, còn có nơi nào bí mật hơn phòng khuê các các cô sao?

Mộc Vãn đang chuẩn bị kéo Lăng Tuyết Thu đi chính sảnh, đã nghe bên trong truyền đến một tiếng ho nhẹ, trong không gian yên tĩnh nơi đây có vẻ rõ ràng dị thường.

Lăng Tuyết Thu sửng sốt một lúc lâu, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Mộc Vãn, ai cũng biết Lăng Thận Hành là người cực chán ghét chính thất của anh, gần như chưa bao giờ đặt chân tới Hoa Quế Uyển, càng đừng nói ngủ lại.

Lại nhìn sắc mặt Mộc Vãn, có chút ửng đỏ, ánh mắt có thái độ trốn tránh, giống như làm chuyện cực trái với lương tâm.

Lăng Tuyết Thu không khỏi vừa gấp vừa tức, hạ giọng nói: “Chị dâu, sao chị lại hồ đồ như vậy chứ, chị không muốn sống nữa? Chuyện này nếu như bị anh cả em biết……” Cô ấy dường như nói không được nữa, gấp đến độ suýt dậm chân.


Mộc Vãn nhịn không được khóe miệng run rẩy, đây là chuyện gì, em gái này chẳng lẽ hiểu lầm anh là người đàn ông vụng trộm khác ư?


Lăng Tuyết Thu không quan tâm vọt qua chỗ phòng ngủ: “Em muốn nhìn xem ai lá gan lớn như vậy, đến chị dâu em cũng dám……” Dù sao cũng là cô gái độc thân, có chút lời nói tới bên miệng lại nói không ra miệng, mặt đã đỏ như anh đào.


Mộc Vãn muốn kéo cũng kéo không được, em gái kia thật sự đang lo lắng cho cô, tuy rằng buồn bực cô “Hồng hạnh xuất tường”, nhưng càng lo lắng là cô sẽ bị nhà họ Lăng tăng trách phạt, lo lắng cô sẽ bị đuổi ra khỏi nhà.


Ai, thật đúng là con bé thẳng tính dễ xúc động.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK