Bóng đêm lành lạnh nhung nhớ người dằng dặc?
Lời ca này thật đúng là ngứa ngáy triền miên, người bình thường cũng ngại hát ra.
Hôm đó nghe thấy có người ca hát ở thư phòng, anh cũng đoán ra là cô hát, nhưng sau lại Tuyết Thu chủ động tới thừa nhận, anh cũng không vạch trần, anh cho người ta nghe ngóng, kinh tế Hà Phố chỗ Mộc gia ở phát đạt, có không ít người nước ngoài tụ tập, nói vậy lời ca này là học từ người nước ngoài nào đó.
~
Mộc Vãn không theo đuổi hỏi rốt cuộc Lăng Thận Hành có đồng ý với Mộc Cẩm Nhu không, ngược lại chạng vạng Mộc Văn Bách lại đến thăm cô.
Mộc Văn Bách là một người rất khôn khéo, cậu ta vốn tưởng rằng chị cả Mộc Cẩm Nhu mới được cưng chiều nhất, hôm nay ở trên yến tiệc, cậu ta đều thấy rõ từng hành động giữa Mộc Vãn và Thiếu tướng, hơn nữa sau khi Mộc Vãn rời chỗ không lâu, Lăng Thận Hành cũng tìm lấy cớ rời đi, cậu ta đoán, tám phần phải đi dỗ cô.
Mộc Vãn vô cùng không thích Mộc Văn Bách, nhưng vẫn là ôn hoà nói chuyện với cậu ta, cho đến khi Mộc Văn Vũ cũng tới, Mộc Văn Bách mới đứng dậy rời đi.
Mộc Văn Vũ nhìn Mộc Vãn hơi có chút ngượng ngùng, đầu vẫn thấp, tựa như nâng không nổi.
Mộc Vãn nói : "Nếu muốn nói xin lỗi, em có thể lên tiếng."
"Aiz." Mộc Văn Vũ thở dài, thẳng tắp bái một cái: "Là em trách lầm chị hai rồi."
Dáng vẻ cung cung kính kính với vẻ mặt hối hận kia khiến cô cũng không có cách nào tiếp tục cứng nhắc, dù sao mục đích của cô là muốn sửa chữa quan hệ chị em.
"Bỏ đi, người không không có tội." Mộc Vãn kéo cậu ngồi xuống, lại tự mình cầm điểm tâm vừa nướng xong cho cậu: "Chúng ta là chị em ruột, không có thù lâu, em có thể nghĩ thông thì không gì có thể tốt hơn."
Mộc Văn Vũ gật đầu: "Chị hai nói phải."
"Chuyện em đêm đồ trang sức cho chị, là cha kêu em làm?"
Mộc Văn Vũ lại lắc đầu: "Không phải, trước đó em cũng không biết chuyện này."
Mộc Vãn sáng tỏ: "Cha lo nói cho em biết, em sẽ tới gây sự với chị, cho nên len lén để cho em hai đưa tới, ngàn dặn vạn dặn em ấy đừng nói, kết quả em hai không quản được miệng, nửa đường đã nói với em, thật ra thì lúc trước chị đã sớm nói với cha, kêu ông ấy đừng mang thêm tiền tới đây, là ông ấy cố ý muốn mang đến. Em hai chỉ không giữ được miệng, cũng không phải tồn tại ý xấu cố ý kiếm chuyện quan hệ chị em chúng ta, em cũng đừng đi trách em ấy."
Ngoài miệng Mộc Văn Vũ nói sẽ không, nhưng trong lòng khó tránh khỏi sẽ lẩm bẩm, lại nghĩ đến cái kia ngày đến biệt uyển của Mộc Cẩm Nhu, cô ta và Mộc Văn Bách chị một câu em một câu âm thầm tiết lộ khuyết điểm của Mộc Vãn, càng giống như là một xướng một họa, thật ra cậu là người thông minh, nhưng chỉ thích hành động theo cảm tình, nghe Mộc Vãn nói như thế, trong nháy mắt cảm thấy sữa đổ đầy đầu.
Mộc Vãn thấy chân mà cậu giãn ra, trong mắt tâm tình phức tạp, lại cầm dao sứ lên cắt điểm tâm thành hai miếng đều đều: "Chị không để Văn Bách vào trong quân, ngoại trừ lo lắng cho sự an nguy của em ấy, thật ra thì cũng có tư tâm."
Cô nói xong, giảm thấp giọng xuống: "Văn Bách suy nghĩ nhanh nhẹn, sử xự khéo léo, nếu như nó thật được phân cùng chỗ với em, không bao lâu sẽ đè danh tiếng của em xuống, mặc dù chị hai không nghĩ đích thứ khác biệt, nhưng dù sao em cũng là em trai ruột của chị, đương nhiên chị vẫn hy vọng em tốt."
Mộc Văn Vũ vừa nghe, nhất thời như tỉnh cơn mê, mặt cậu cảm kích nhìn về phía Mộc Vãn, thật là hận không thể vả mình hai tát: "Em đần độn, chị hai lại nghĩ lâu dài như thế, em còn trách lầm chị hai, thật là đáng đánh đòn."
Mộc Vãn cười đưa một miếng điểm tâm qua: "Giữa hai chị em chúng ta cũng không cần nói những lời này, đây là bánh kẹp nhân táo chị mới nướng, cách làm hiện đại, nếm thử xem."
Mộc Văn Vũ cắn một cái, vị ngọt lành, mùi táo thơm xông vào mũi, lập tức cậu khen lớn: "Ăn ngon."