Mộc Vãn nghĩ, chẳng lẽ là bệnh tình bà Tư nguy kịch, khó giữ được con?
Quả nhiên, Lăng Thận Hành nghe lời của Lý phó quan, xoay người rời đi.
Mộc Vãn vừa định thở ra, chợt nghe giọng lạnh trầm của anh truyền đến: "Cô đi cùng với tôi."
"Tôi?" Mộc Vãn nghĩ thầm, cô đi làm cái gì, có lẽ lão phu nhân đang rất phiền, thấy cô chỉ càng nghẹn, trừ phi đầu óc bị máy bay cắp đi mới có thể tự tìm không vui.
Lăng Thận Hành nói xong, cũng không quan tâm cô phản ứng gì, bước chân dài đi đến biệt uyển của bà Tư.
Mộc Vãn không muốn đắc tội Lăng Thận Hành, muốn cứu Hồng Tụ còn phải nhờ vào anh, cho dù là bây giờ đi chướng mắt, cô cũng chỉ có thể nhịn.
Cô hơi có chút phẫn nộ đuổi theo bước chân Lăng Thận Hành, đi không bao xa lại thấy anh đột nhiên ngừng lại, bóng dáng cao to bị ánh mặt trời kéo dài, rồi lại vô hình có cảm giác bị ép bức, quả nhiên là đàn ông xuất thân từ sa trường, không cần bất kỳ động tác dư thừa nào cũng có thể khí thế lấp người.
Trái tim Mộc Vãn căng thẳng nghe thấy giọng nói sâu kín của anh: "Lau miệng đi."
Mộc Vãn sửng sốt một lúc lâu, lúc này mới vô thức lấy tay lau khóe miệng. . .rất nhiều vụn bánh hoa quế. . . nhất thời cô quýnh lên, mới vừa rồi thật sự mang theo này một miệng bánh hoa quế "đĩnh đạc nói chuyện" với anh?
Thật là mất mặt.
Mộc Vãn vội vàng lau miệng, xác định sạch sẽ mới đuổi theo Lăng Thận Hành, có lẽ là ngượng, vẫn duy trì khoảng cách không xa không gần với anh, dọc theo đường đi cũng không mở miệng nói chuyện nhiều.
Vừa tới biệt uyển của bà Tư, mười mấy nha đầu ra ra vào vào vẻ mặt hốt hoảng, có người vẫn còn đang than thở, không khí nghiêm trọng bao phủ bầu trời biệt uyển nho nhỏ này, làm cho người ta thở khó khăn.
Mộc Vãn nhớ tới đoạn thời gian khám chữa bận rộn, mỗi ngày bàn chân cũng như bôi dầu, người xoay chuyển không ngừng như con quay, sống và chết chỉ ở giữa một đường, có lẽ nói thời gian mang dép đi vào nhà vệ sinh, một cái mạng cũng đã hỡi ôi rồi.
Chân trước Lăng Thận Hành đã vào biệt uyển, cũng chỉ đứng bên ngoài, cách hai tầng phòng, bà Tư là vợ Đốc Quân, dĩ nhiên anh phải kiêng kị.
Mộc Vãn len lén nhìn anh, chỉ thấy vẻ mặt anh nghiêm trọng, lông mi dài đẹp nhăn thành hình chữ xuyên, trong đôi mắt đen nhánh hẹp ẩn chứa lo lắng.
Mộc Vãn nghĩ thầm, bà Tư mang thai em trai hoặc em gái anh, anh lo lắng cũng là hợp tình hợp lý.
Mộc Vãn đứng ở bên ngoài cùng anh trong chốc lát, nha đầu Trúc Nhi bên cạnh Lão phu nhân đi ra, đầu tiên cô ta nhìn Mộc Vãn một cái, mơ hồ có lời gì muốn nói với Lăng Thận Hành, lại ngại vì sự tồn tại của cô nên không tiện mở miệng.
Mộc Vãn là người thông minh, không muốn nghe lén ở chỗ này, vừa định xoay người rời đi, Lăng Thận Hành đã mở miệng nói : "Muốn nói cái gì thì cứ nói."
Trúc Nhi vậy mới lên tiếng: "Tình huống bà Tư thật không tốt, máu chảy không ngừng, mấy đại phu nổi tiếng trước sau tới liên tiếp cũng không nhìn ra cái gì, máu cũng không ngừng được, đại phu nói, nếu máu còn không ngừng, sợ rằng đứa bé này sẽ không giữ được."
Mày Lăng Thận Hành nhíu lại càng chặt, mắng một câu lang băm, đồng thời quay đầu lại nói với Lý Hòa Bắc: "Trên đường Đại Đồng có một giáo đường, anh đến dó mời bác sĩ Dương đến."
Trong quân đội có quân y, nhưng chiến sự vừa qua, anh ta nghỉ về nhà thăm người thân rồi.
Lý Hòa Bắc có chút do dự: "Nhưng Lão phu nhân. . . ."
Lão phu nhân là người phong kiến bảo thủ, từ trước tới nay cũng không tin bác sĩ Dương.
"Nói nhảm nhiều làm gì, kêu anh đi thì anh phải đi."
Lý Hòa Bắc đáp một tiếng, vội vàng xoay người đi.