Một người phục vụ khác mang một chai rượu tới, lễ phép cúi đầu rót.
Ánh đèn trong phòng diễm lệ, tiếng hát ngoài cửa sổ trầm bổng dịu dàng, buổi tối có gió nhẹ thổi vào.
Mộc Vãn nâng ly chạm vào ly của Lăng Thận Hàng: “Cảm ơn, Thiếu soái.”
Có thể gặp được Hồng Tụ đã giúp cô một việc lớn rồi, chuyện còn lại chỉ có thể dựa vào bản thân cô, người đàn ông trước mặt này cô không đủ tin tưởng anh ta, nên sẽ không nói chuyện này với anh, ai biết được rốt cuộc anh ta đứng về bên nào chứ.
“Không cần cảm ơn, đây cũng là thù lao cho cô.” Giọng Lăng Thận Hành lạnh nhạt, chạm nhẹ vào ly cô, rượu hồng trong ly gợn sóng.
Phản ứng đầu tiên của Mộc Vãn là sững sờ, nhưng ngay sau đó liền hiểu ý anh ta, chuyến đi thăm Hồng Tụ và bữa cơm tây này, cũng vì cảm ơn cô chuyện của bà tư, anh ta và bà tư là thanh mãi trúc mã với nhau, anh ta không muốn nợ cô chuyện này.
Quan hệ vợ chồng mà xa lạ như vậy, ngồi xuống ăn cơm cùng nhau lại vì người ngoài.
Mộc Vãn cũng không quá quan tâm, vốn dĩ cuộc hôn nhân này với cô có cũng được mà không có thì cũng chẳng sao, trong lòng anh ta nghĩ về ai, nhớ về ai, không liên quan gì đến cô, cô chỉ cần giữ khuôn phép diễn thật đúng vai thiếu phu nhân Lăng gia mà thôi.
Cô rất thẳng thắn uống hết rượu trong ly, còn nhìn về phía anh lắc nhẹ cái ly không: “Uống trước rồi nói.”
Trên đầu cô là chiếc đèn bằng đồng kiểu châu Âu, màu sắc trầm ổn, ánh đèn vàng nhạt, ánh sáng nhàn nhạt mà mềm nhẹ rơi trên cái trán trắng nõn của cô, đôi mắt đen, vì uống rượu mà gương mặt có hơi hồng, cô vô tư như đang cười, trông càng xinh đẹp động lòng.
Lăng Thận Hành dừng lại, cầm lý rượu đưa đến bên môi một hơi cạn sạch.
Tửu lượng của Mộc Vãn bình thường, uống hai ly đã hoa mắt chóng mặt, vì để tránh mất mặt, cô không thể làm gì khác hơn là ăn.
“Giống như bị bỏ đói mấy trăm năm vậy.” Lăng Thận Hành nhìn dáng vẻ nhai nuốt hùng hổ của cô, khóe miệng hơi giương cao, “Lăng gia chúng ta bạc đãi cô rồi hả?”
Mộc Vãn đưa một miếng thịt bò bỏ vào trong miệng, lườm một cái: “Ở Lăng gia của anh không được ăn thịt bò, hơn nữa có một bộ đồ ăn tinh xảo như thế này, đồ ăn càng thơm ngon.”
Dao nĩa trong phòng đều là đồ dùng làm đặc biệt, đậm mùi phương Tây, trên bàn ăn bình thường sẽ không nhìn thấy.
“Nếu cô thích ăn, tôi sẽ thường xuyên đưa cô đến đây là được rồi.” Lăng Thận Hành gọi phục vụ mang thêm một đĩa bít tết, rõ ràng coi cô như heo mà cho ăn.
Lại dặn dò phục vụ mang một bộ đồ ăn đựng trong hộp gỗ đưa cho cô.
Mộc Vãn cũng không khách khí, nhận lấy món quà, ăn sạch thịt bò, một lòng chỉ lo ăn, không để ý lời nói kia của anh.
Mãi đến khi trờ lại Lăng phủ, cô mới phản ứng lại, anh ta nói “Thường xuyên đưa cô đến ăn là được rồi”, chính là còn lần thứ hai, lần thứ ba? Anh đưa cô đi ăn không phải vì bà tư sao, lẽ nào cô cứu bà tư còn nhận được một tấm vé đi ăn cơm tây miễn phí không giới hạn?
Này là vô cùng có lãi.
Mộc Vãn uống rượu, người cũng ngây ngất, vừa về tới Quế Hoa Uyển liền bảo Thúy Quỳnh mang nước nóng đến rửa mặt, sau khi rửa mặt, người cũng tỉnh táo lên không ít.
Thúy Quỳnh đưa khăn khô cho cô, “Thiếu phu nhân, nghe nói chị và Thiếu soái cùng đi ra ngoài, Thiếu soái đối xử với chị ngày càng khác xưa.”
Mộc Vãn cầm khăn, thầm nghĩ: “Tin tức truyền ra nhanh thật, e rằng bây giờ cả phủ đều biết cô ra ngoài cùng Lăng Thận Hành.”
“Chỉ là làm giúp Thiếu soái thôi.” Mộc Vãn vừa dứt lời liền nghe thấy bên ngoài vang lên giọng nói yểu điệu: “Em gái đã nghỉ ngơi rồi sao?”