Bà hai này nhỏ hơn Đốc quân tròn 20 tuổi, lúc mới gả đến cũng được cưng chiều, nhưng sau đó lại có bà ba, bà tư và bà năm, bà ta dần khó giữ được địa vị, tuổi già nhan sắc tàn phai lại không có chỗ nào để đi, địa vị ở trong phủ càng ngày càng đi xuống.
Nhiều năm cô đơn khiến bà ta dần có lòng nghĩ đến tình yêu, kết quả dụ dỗ được một tên phó quan của Đốc quân, hai người hoạt động bí mật, lừa Đốc quân có quan hệ bất chính.
Vốn tưởng làm kín kẽ Thần không biết Quỷ không hay, trong lúc vô tình lại đụng phải Mộc Vãn ngã xuống giếng.
Vì vậy, lần này bà hai đến thăm dò thật giả.
Mộc Vãn đặt quyển sách trên tay xuống, cười khanh khách ngồi trước bàn tròn với bà ta, vừa mở miệng đã gọn gàng dứt khoát, có một vài việc có một vài người không cần quanh co lòng vòng.
“Dì hai, con chỉ nói một câu, người không phạm ta, ta không phạm người.” Mộc Vãn rót một chén trà đẩy qua đó.
Bà hai không ngờ Mộc Vãn lại thẳng thắn dứt khoát như vậy, lúc trước bà ta ỷ vào bí mất này vô cùng kiêu ngạo, nhưng chẳng may để điểm yếu rơi vào trong tay người ta, bà hai bị gò bó khắp nơi, không thể không khúm núm với cô, sống rất uất ức.
“Đúng đúng đúng, giữa chúng ta thật sự không nên có mối liên quan gì, mọi người ở chung dưới một mái nhà, nên quan tâm chăm sóc lẫn nhau mới đúng.” Bà hai nói một đằng nghĩ một nẻo, đưa tay nhận lấy chén trà do Mộc Vãn đưa tới, lại không ngờ, chén trà kia rất nóng, bà ta không cầm chắc, cả chiếc chén sứ rơi xuống đất vỡ tan tành.
Bà hai giật mình kêu lên, ngẩng đầu lên lại thấy Mộc Vãn vẫn mỉm cười nhẹ nhàng, lại lấy một cái chén mới: “Dì hai, mặc dù nước trà rất ngon, cũng phải cầm lên được mới được. Chỉ cần dì không giở trò sau lưng, con chắc chắn sẽ không làm khó gì, có một vài bí mật nên chôn giấu trong lòng. Từ trên xuống dưới Lăng gia này, thêm một người bạn gì sao cũng tốt hơn thêm một kẻ thù, dì nói lời này có đúng hay không?”
Mộc Vãn ném đá giấu tay, trong lời nói lại rõ ràng quan hệ lợi hại, một nửa là giảng hòa, một nửa là cảnh sáo.
Bà hai là người thông minh, sao lại nghe không hiểu chứ, liên tục gật đầu xác nhận: “Nói đúng, nói đúng.”
Ngoài miệng bà hai nói rất hay, trong lòng lại âm thầm suy nghĩ lời Thúy Quyên vừa nói, mặc kệ thế nào, bà ta tuyệt đối không cho phép Mộc Vãn đi gặp Hồng Tụ, khó khăn lắm chuyện này mới lắng xuống tiếp theo không thể xảy ra sơ suất gì nữa, chút nữa bà ta sẽ gửi thư cho Lưu phó quan, để anh ta nghĩ cách giải quyết Hồng Tụ, chấm dứt tai họa sau này.
Mộc Vãn nhìn dáng vẻ không yên lòng của bà hai, hiển nhiên không để tâm đến lời cảnh cáo của cô.
Cô nhẹ nhàng mỉm cười, nói không nhanh không chậm: “Nghe nói Đốc quân đến phía Bắc xa xôi, tình hình chiến tranh càng ngày càng gấp rút, trên dưới toàn quân đều đề phòng nghiêm ngặt, ngay cả một con ruồi cũng không lọt.”
Bà hai lập tức giật mình, đúng rồi, sao bà ta lại quên chứ, nhân tình Lưu phó quan của bà ta đã đi theo Đốc quân tác chiến, lúc này viết thư hoặc gọi điện thoại cho anh ta, chắc chắn không ổn, làm không tốt sẽ khiến Lưu phó quan mắc tội danh thông đồng với kẻ địch.
Bà hai nghĩ như vậy, lúc này cũng đổ mồ hôi lạnh, ngước mắt nhìn Mộc Vãn, cô đang mỉm cười, dường như vừa rồi chỉ là cuộc nói chuyện bình thường, nhưng bà hai lại cảm thấy sợ hãi, cô đang cảnh cáo bà ta, chẳng lẽ cô có thể biết rõ suy nghĩ của bà ta.