Anh ta vốn dĩ muốn tạo cho anh ta ở trong quân mưu cái chức vị, không ngờ bị từ chối dứt khoát như thế, đang chuẩn bị uể oải về Mộc gia, Mộc Cẩm Nhu lại cho anh ra một cái chủ ý.
Cô ta từ chỗ bà ba nghe nói, lão thái thái cố ý muốn thúc đẩy Lăng Tuyết Thu cùng Mộc Văn Vũ, nếu thật sự khiến hai người kia kết hợp bên nhau, Mộc Văn Bách ở Mộc gia càng thêm không có địa vị, về sau kế thừa nghiệp lớn Mộc gia cũng chỉ có thể là Mộc Văn Vũ, anh ta nhiều nhất chỉ được cái danh giúp đỡ.
Cho nên, thừa dịp lão thái thái còn chưa hành dộng thực tế chuyện đó, cô ta bảo Mộc Văn Bách chủ động tiếp xúc với Lăng Tuyết Thu, nếu giành được hảo cảm của Lăng Tuyết Thu, Lăng Tuyết Thu khăng khăng phải gả cho anh ta, chỉ sợ Lăng gia cũng sẽ không phản đối.
Cho nên, Mộc Cẩm Nhu mới cố ý để Mộc Văn Bách ở trong phủ lâu mấy ngày, làm người tốt tạo cơ hội hai người đơn độc ở chung.
Lăng Tuyết Thu bị ép khó chịu, đáy lòng vừa xấu hổ lại vừa tức giận, nhưng đây là tự cô ấy té ngã, người ta chỉ duỗi tay đỡ cô ấy một phen, cô ấy không tiện phát giận.
Cũng may Mộc Văn Bách kịp thời bứt ra từ trên mặt đất bò lên, giơ tay đỡ Lăng Tuyết Thu.
Lăng Tuyết Thu tránh đi tay anh ta, chính cô ấy vịn lan can cầu ở cạnh đứng dậy.
Mộc Văn Bách âm thầm vì chính mình vừa rồi thất thố hối hận, vốn dĩ phải giữ lại ấn tượng tốt cho cô ba, chuyện này ngược lại làm cô hiểu lầm anh ta là tên háo sắc.
Ý nghĩ anh ta chuyển dời, nảy ra ý hay, thừa dịp Lăng Tuyết Thu đang cúi đầu, chân phải trên mặt đất dùng sức uốn éo, cơn đau đớn đột nhiên làm anh ta gần như kêu lên, trên trán đã chảy ra mồ hôi lạnh.
Lăng Tuyết Thu không muons dây dưa với anh ta, bực bội xoay người muốn đi.
“Cô ba…….” Phía sau truyền đến tiếng Mộc Văn Bách, mơ hồ còn có tiếng hít hơi.
Lăng Tuyết Thu quay đầu lại, thấy Mộc Văn Bách vịn lan can cầu, trên đầu mồ hôi lạnh rơi xuống, khuôn mặt tuấn tú bởi vì đau đớn mà có chút vặn vẹo.
Cô ấy tức khắc giật mình nói: “Anh làm sao vậy?”
“Không, không có gì.” Anh ta cười xua tay.
Lăng Tuyết Thu nhìn chân anh ta, đã sưng to: “Anh bị trẹo chân?”
“Không có gì đáng ngại, cô ba không phải còn có việc sao, không cần để ý tới tôi đâu.”
“Anh nói gì vậy, anh vì giúp tôi mới bị trẹo thương chân, tôi có thể mặc kệ anh sao?” Lăng Tuyết Thu vội vàng quay lại, nhìn dáng vẻ Mộc Văn Bách đau đớn khó nhịn không khỏi áy náy, vừa rồi cô ấy còn nghĩ lầm là bị cố ý chiếm lợi, hóa ra anh ta vì kéo cô ấy một phen mới bị thương.
“Anh chờ ở chỗ này trước, tô đi gọi người.” Lăng Tuyết Thu nói muốn đi.
Mộc Văn Bách nói: “Không có việc gì, vết thương nhỏ như vậy không cần người khác quan tâm đâu, cô ba nếu không ngại, cho tôi mượn sức.”
“Tôi đỡ anh.” Lăng Tuyết Thu lúc này cũng không rảnh lo nam nữ khác biệt, vội vàng nâng Mộc Văn Bách.
“Thật xấu hổ, vốn dĩ muốn kéo cô lại, kết quả vẫn làm cô té ngã.”
“Đừng nói như vậy, tôi xấu hổ mới đúng, đi đường không cẩn thận lại làm hại anh bị trẹo chân.”
Mộc Văn Bách một đường nói lời cảm ơn, thái độ rất khiêm tốn, anh ta càng khách sáo, Lăng Tuyết Thu càng cảm thấy áy náy, đỡ anh ta về phòng cho khách xong lại mời đại phu qua.
Nhìn cô vội trước vội sau, Mộc Văn Bách trong lòng mừng to, cô ba Lăng gia quả nhiên là đơn thuần không có tâm cơ, anh ta chỉ dùng khổ nhục kế đã lừa cô ấy xoay mòng, vở anh hùng cứu mỹ nhân xem ra không diễn vô ích.