Lăng Tuyết Thu ngồi ở giữa vòm bạch ngọc điêu khắc thành hình cầu, trong tay nắm chặt mấy cục đá ném vào trong ao.
Tưởng tượng đến chuyện hồi sáng này cô ấy lại cảm thấy gương mặt nóng bừng, cũng không biết anh cả đã đi chưa, cô ấy còn muốn đi nói lời xin lỗi với chị dâu, là cô ấy hiểu lầm chị dâu.
Mặc kệ chị dâu trước kia là dáng vẻ gì, từ sau khi rơi xuống giếng, giống như cả người đều thay đổi, hiện tại cô rất được người khác thích.
Lăng Tuyết Thu trong lòng quyết định chủ ý, đang muốn đứng dậy đi Hoa Quế Uyển, bỗng nhiên nghe thấy tiếng cười như chuông bạc: “Em gái Tuyết Thu, sao em lại ở chỗ này?”
“Chị dâu hai?” Lăng Tuyết Thu vội vàng bò dậy, phủi tro bụi trên người.
Mộc Cẩm Nhu hôm nay mặc bộ sườn xám màu xanh lơ, đi đường thướt tha, dù lúc hoa sen nở rộ cũng có vẻ kém cỏi.
Ở bên cạnh cô ta còn một người đứng cạnh, áo sơ mi màu xám, bên ngoài khoác một cái áo choàng, tóc dài cài lược, đang dùng một đôi mắt đen nhánh tỏa sáng nhìn cô.
“Tôi bảo là ai phong tư trác tuyệt như vậy, nhìn từ xa đã khiến cho trước mắt người ta sáng ngời, hóa ra là cô ba.”
Lăng Tuyết Thu nhận ra đây là cậu hai Mộc gia Mộc Văn Bách, anh ta tới đưa lễ trung thu cho Lăng gia, vốn định ở trong quân mưu cái chức vị, không nghĩ tới ngày đó bị anh cả thẳng thừng từ chối.
Hóa ra anh ta vẫn chưa đi.
Lăng Tuyết Thu chỉ cười một cái về phía anh ta, cô ấy cảm thấy Mộc Văn Bách khá trăng hoa, hơn nữa dáng vẻ còn sâu không lường được, chi bằng điểm này Mộc Văn Vũ đã không thấy ngay thẳng.
“Tuyết Thu em, sao em lủi thủi một mình ở chỗ này, là ai bắt nạt em?” Mộc Cẩm Nhu quan tâm hỏi.
Lăng Tuyết Thu cũng cực kỳ thích cô chị dâu hai này, người rất hòa thuận, đối xử với ai cũng tốt, bà nội thích cô ta, các bà các cô trong phủ cùng bọn hạ nhân cũng đều thích cô ta.
“Kỳ thật…….” Lăng Tuyết Thu không biết có nên nói hay không, rốt cuộc cô cũng là vợ đầu anh cả, cô ta biết có lẽ sẽ ghen.
“Kỳ thật cũng không có gì, chỉ là rảnh rỗi, hóng gió.” Lăng Tuyết Thu liếc mắt một cái nhìn hồ sen trước mặt, “Lúc mùa hè hoa sen nở rộ, em thích nhất ngồi ở chỗ này ngắm hoa sen, bây giờ đột nhiên có chút thương cảm.”
Mộc Văn Bách nói: “Cô ba không cần thương tâm, cảnh còn người mất, cô xem hoa sen mỗi năm nở hoa đều kiều diễm như thế, không có gì hiếm lạ, người lại từng năm thay đổi. Khi còn nhỏ chúng ta ngắm hoa sen, nhìn chuồn chuồn lướt ở trên, con cá trong hồ, hiện tại ngắm hoa, xem là phong tình của hoa, tuổi khác, quan niệm cũng bất đồng.”
Mộc Cẩm Nhu cười nói: “Em hai lúc ở Mộc gia cũng trồng một hồ hoa sen, lúc hoa nở, cả nhà đều đi thưởng sen, muốn nói hiểu hoa sen, em hai cũng coi như là người xuất sắc.”
“Tôi xem cô ba cũng là người hiểu hoa, ở trước mặt cô ba, tôi không dám đảm đương ba chữ ‘ người xuất sắc ’.”
Mộc Cẩm Nhu lúc này như nhớ tới cái gì, bỗng nhiên nói: “Chị còn phải tới chộ bã nội, hai người trẻ tuổi hai đứa trò chuyện trước đi.”
Cô ta vừa đi, trên cầu ngọc dư lại Mộc Văn Bách với Lăng Tuyết Thu.
Lăng Tuyết Thu cũng vội vã đi tìm Mộc Vãn nhận lỗi, vì thế nói: “Cậu hai Mộc, tôi cũng có việc, ngày khác lại cùng anh thảo luận hoa sen.”
“Cô ba xin cứ tự nhiên.” Mộc Văn Bách cười cười: “Ngày khác nhất định cùng cô ba thoải mái tâm tình.”
Lăng Tuyết Thu bước chân vội vàng phải rời đi, cũng không biết là sốt ruột hay là muốn tránh đi Mộc Văn Bách, dưới chân trượt một cái ngã hượt lên phía trước.
“Cẩn thận.” Mộc Văn Bách duỗi tay túm cô ấy lại, kết quả hai người cùng nhau ngã xuống trên mặt đất.