Được rồi, người đàn ông này đủ hung dữ, nhưng rất xin lỗi, anh không có cơ hội này.
Ánh mắt tự tin của Mộc Vãn khiến Lăng Thận Hành hơi ngạc nhiên, vô thức buông bàn tay cầm súng xuống, rốt cuộc người phụ nữ này lấy đâu ra sự bình tĩnh này, sự bình tĩnh này như đã tính toán kỹ càng khiến anh nảy sinh suy nghĩ tin tưởng cô.
“Một lời đã định.” Mộc Vãn giơ tay lên ấn họng súng của anh xuống, đôi mắt cũng sáng lấp lánh.
Lăng Thận Hành ném khẩu súng ra sau, Lý Hòa Bắc đứng sau lưng nhanh tay đỡ được.
“Mời người bên trong đi ra ngoài.” Anh lạnh lùng dặn dò, “Không giữ lại một ai.”
“Vâng.” Lý Hòa Bắc nhận lệnh, gọi hai cảnh vệ đi theo.
Người trong phòng lần lượt bị gọi đi, tuy mọi người không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng đây là mệnh lệnh của Lăng Thận Hành, tuy mọi người cảm thấy nghi ngờ nhưng cũng không dám hỏi nhiều, dù sao đây cũng là Lăng gia, ngoại trừ Đốc quân, lời nói của vị Thiếu soái này chính là thánh chỉ, dù là Lão phu nhân cũng không thể không cân nhắc.
“Hi Nghiêu, vậy là sao??” Lão phu nhân cau mày, cảm thấy không hài lòng, nhìn một vòng quanh căn phòng, cũng không thấy bóng dáng của Mộc Vãn.
“Bà nội, bây giờ không phải lúc giải thích, cứu dì tư quan trọng hơn.” Lăng Thận Hành không muốn nói nhiều, dặn dò đám cảnh vệ: “Đưa lão phu nhân về phòng nghỉ ngơi.”
“Nhưng… Nhưng mà.” Lão phu nhân còn muốn nói điều gì đó, cảnh vệ đã cung kính chào hỏi: “Lão phu nhân, xin mời.”
Lão phu nhân biết rõ, đứa cháu này của bà cụ nói một không hai, là người có chủ kiến, mở miệng ngay lúc quan trọng, tất nhiên cũng có lý lẽ của anh, hơn nữa với quan hệ của anh và bà tư, anh sẽ không lấy tính mạng của bà tư để nói đùa.
“Được rồi, bà giao mạnh của em trai cháu cho cháu đó.” Lão phu nhân cũng không phải người liều lĩnh, hơn nữa bà cụ vẫn luôn tin tưởng đứa cháu trai tài hoa hơn người là con cưng của trời.
Thấy lão phu nhân rời đi, những người khác lần lượt bị cảnh vệ đưa ra ngoài, chỉ để lại Mộc Cẩm Nhu, cô ta hơi lo lắng nhìn vè phía Lăng Thận Hành, cẩn thân nói: “Em hiểu một chút ý thuật, muốn ở lại với dì tư…”
“Không cần.” Lăng Thận Hành ngắt lời cô ta: “Nơi này không cần ai ở lại.”
Mộc Cẩm Nhu bị lời nói vô tình của anh kích thích đến mức đôi mắt xinh đẹp rưng rưng, cô ta không hiểu, vì sao người đàn ông này như được làm từ đá vậy, dầu muối không vào, cô ta gả đến lâu vậy rồi, người ngoài đều tưởng cô ta rất được cưng chiều, thật ra chỉ có cô ta tự biết nỗi chua xót trong đó, bởi vì chồng của cô ta chưa từng chạm vào cô ta, thậm chí còn không cho cô ta một nụ cười.
Cô ta có cơm ngon áo đẹp, được mọi người kính trọng, mối quan hệ với người khác rất tốt, nhung điều này có ích gì, cô ta không thể có một trai một gái, càng không lấy được tình yêu của người đàn ông kia, hơn nữa trong một gia tộc lớn thế này, không có con cái sẽ không có địa vị, nếu thật sự để Mộc Vãn sinh người thừa kế cho Lăng gia trước cô ta, tình cảnh sau này của cô ta thật sự sẽ từng bước khó đi.
Trong lòng Mộc Cẩm Nhu rất đau khổ, trên mặt còn miễn cưỡng cười vui vẻ: “Thiếu soái vất vả rồi, Cẩm Nhu không ở lại làm phiền nữa.”
Sau khi Mộc Cẩm Nhu rời đi không lâu, Mộc Vãn xách một chiếc túi da nhỏ tinh xảo xuất hiện ở cửa.
Trong phòng không còn một ai, cũng không thấy Lý phó quan đâu, chỉ còn một mình Lăng Thận Hành đứng ở trong phòng, như một pho tượng được điêu khắc tinh tế.
Nghe thấy tiếng bước chân, anh quay lại nhìn thoáng qua chiếc túi da nhỏ trong tay Mộc Vãn, vô thức nhíu mày: “Đây là gì?”
Mộc Vãn vỗ chiếc túi: “Hộp bảo bối của tôi.”
Anh không tiếp tục tò mò về chiếc ‘Hộp bảo bối’ này nữa, mà nhìn về phía cánh cửa đóng chặt: “Theo yêu cầu của cô, trong phòng chỉ còn lại một mình dì tư.”
“Ừm, Thiếu soái làm việc thật mạnh mẽ quyết đoán.” Mộc Vãn xách chiếc túi định đi vào phòng, đột nhiên cổ tay bị túm lại rồi siết chặt.