Mục lục
Thiếu Soái Yêu Em Mỗi Ngày
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mộc Vãn nói: “Còn không phải à, con cũng không nỡ trách nó. Thế nhưng, nó về bên cạnh Đốc quân cũng vì mệnh lệnh của Đốc quân, con cũng không thể ngăn cản, chỉ đau lòng nó còn nhỏ đã phải hứng chịu mưa bom bão đạn.”

Bà hai an ủi vài câu rồi hỏi: “Đốc quân đang ở phương Bắc, thằng bé cũng đến phương Bắc sao?”

“Sao con biết được, nó không thân với con, không nói với con việc gì hết, có lẽ ngày mai rời đi cũng không báo với con một tiếng.” Mộc Vãn nói xong sắc mặt hơi mất mát.


“Chị dâu, chị đừng đau lòng, đến đây, cho chị ăn bài này.” Lăng Tuyết Thu đánh một quân Yêu kê, Mộc Vãn cười nói “Hồ rồi”, đây là lần đầu tiên cô Hồ trong tối nay, lập tức quét sạch mây đen trên mặt, nở nụ cười.

Bốn người chơi mạt chược đến mười giờ rưỡi mới giải tán, chờ tất cả mọi người rời đi, bà hai mới để Xích Nhi đóng kỹ cửa ra vào và cửa sổ, tự mình lấy giấy bút ở trong ngăn kéo ra.

Sau khi bà ta nghe nói Mộc Vãn đến nhà tù thăm Hồng Tụ vẫn đứng ngồi không yên, muốn Lăng Tuyết Mạn giúp đỡ, cô ta lại từ chối nhiều lần, nếu cứ chờ như thế, không biết phải chờ bao lâu.

Đêm dài lắm mộng, bà ta nhất định phải giải quyết dứt khoát, tình hình chiến tranh ở phương Bắc rất dữ dội, không tiện liên lạc với những nơi khác, bà hai liền nghĩ cách đưa thư.

Đến lúc này, người duy nhất có thể giúp bà ta là Lưu phó quan bên cạnh Đốc quân, chỉ cần một câu nói của anh ta, Hồng Tụ chắc chắn phải chết.

Nghĩ đến điều này, bà ta lập tức viết một bức thư cho Lưu phó quan, lại nhét trong mấy chiếc phong bì.

Mộc Vãn nói ngày mai Mộc Văn Vũ sẽ về quân doanh, cậu và Lưu phó quan sẽ làm việc với nhau, tất nhiên có thể nhìn thấy anh ta, nhưng thân phận của bà ta lại không có cách nào để Mộc Văn Vũ chuyển thư hộ, làm vậy sẽ khiến người ta nghi ngờ.

Bà ta nghĩ đến em gái của Lưu phó quan, ngời này cắt quần áo cho người ta trong một tiệm may trên Thập Lý Trường Nhai, nếu để cô ta nhờ gửi thư, sẽ là chuyện đương nhiên, sẽ không khiến người ta nghi ngờ, hơn nữa, quan hệ của Mộc Vãn và Mộc Văn Vũ không tốt, việc ngày hôm đó trên bữa tiệc cùng với lời nói vừa rồi của Mộc Vãn khiến bà ta tin chắc như vậy, chắc chắn Mộc Văn Vũ sẽ không nói chuyện nhỏ nhặt như chuyển thư hộ cho cô biết.



Trong lòng đã quyết định ý tưởng này, bà hai để nha đầu Xích Nhi đáng tin nhất đi đưa thư cho em gái Lưu phó quan ngay trong đêm, dặn dò cô ta rất nhiều lần, còn cho rất nhiều tiền.

Ngày thường em gái Lưu phó quan đã nhận được rất nhiều thứ từ bà hai, tất nhiên sẽ đồng ý đi giải quyết chút việc nhỏ này.

Chờ đến ngày hôm sau, dưới sự dẫn dắt của bà hai, em gái Lưu phó quan đến Lăng phủ tìm được Mộc Văn Vũ, cô ta giao bức thư cho Mộc Văn Vũ, nói cha già ở trong nhà bị bệnh nặng, nhất định phải giao bức thư này đến tận tay Lưu phó quan.

Mộc Văn Vũ là người lương thiện lại có lòng dạ nhiệt tình, tất nhiên sẽ đồng ý chút chuyện nhỏ nhặt này.

Em gái Lưu phó quan làm xong việc này lại nhận được tiền thưởng ở chỗ Xích Nhi, vui vẻ rời đi.

Hôm nay Mộc Văn Vũ phải đến phương Bắc, lại đi thăm Mộc Cẩm Nhu và Mộc Văn Bách trước, không biết vì sao, lúc nhìn thấy nụ cười lo lắng của Mộc Cẩm Nhu, cậu lại cảm thấy mất tự nhiên, trong đầu chỉ nghĩ đến lời nói của Mộc Vãn.

Rời khỏi chỗ ở của Mộc Cẩm Nhu, cậu do dự một lúc vẫn đi đến Quế Hoa Uyển.


Mộc Vãn đang ngồi uống trà phơi nắng trên bàn đá ở trong sân, Ánh Xuân đang đun nước trên bếp lò nhỏ ở bên cạnh, liên tục dùng quạt hương bồ quạt lửa.


Không lâu sau, Ánh Xuân vui vẻ kêu lên: “Thiếu phu nhân, đại thiếu gia thật sự đến rồi.”


Mộc Vãn đang nhắm mắt nghỉ ngơi lại nở một nụ cười xinh đẹp, chậm rãi mở mắt ra, ngày mùa thu trời cao không khí thoáng đãng, từng đám mây trắng thật to trôi lơ lửng trên bầu trời, hôm nay không có gió, trong không khí thoang thoảng hương hoa quế.


Đến rồi sao? Cô đã chờ lâu lắm rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK