Anh nhìn cô chằm chằm, giọng nói khàn đặc: “Cô nên hiểu rõ, nếu không chưa được cho dì tư, không chỉ cô, ngay cả tôi cũng khó chối tội, nếu cha trách tội, không ai có thể gánh nổi.”
Mộc Vãn nhướn mày mỉm cười với anh: “Yên tâm đi.”
Cô sẽ không phụ lòng bất kì ai đã tin tưởng cô.
Mộc Vãn hơi giãy giụa cổ tay một chút, anh cũng không nắm quá chặt, cô dễ dàng né tránh được.
Cho đến khi cửa phòng đóng lại, Lăng Thận Hành mới nhớ lại cảm giác còn vương vấn trong lòng bàn tay, ấm áp trơn mịn như một miếng ngọc ấm áp, anh nhanh chóng mặc kệ cảm giác khác lạ mà cô mang đến cho anh, cầm điếu thuốc, chậm rãi hút thuốc trong sảnh.
Không lâu sau, Mộc Vãn mở cửa nói: “Để người mang cho tôi mấy chậu nước nóng, lập tức mang một cái bếp lò đến đây.”
Lăng Thận Hành dập tắt điếu thuốc, cho người đi.
Nha hoàn kia nhanh chóng mang đồ đạc đến cửa, tuy cô ta rất muốn biết ai đang ở trong phòng bà tư, nhưng cô ta không có lá gan mở cửa ra, đành phải ôm theo sự tò mò rời đi.
Mộc Vãn thấy đồ mình cần đã được chuẩn bị xong, thế là mở hộp bảo bối của cô ra.
Ngày hôm đó, thứ Thúy Quyên được tìm thấy trong căn phòng kho ở sân riêng không phải thứ gì khác, là một túi thiết bị chữa bệnh, đủ loại chai lọ và dụng cụ, thứ được đóng gói cẩn thận nhất là bộ dao kéo phẫu thuật.
Mộc Vãn cẩn thận nhớ lại ký ức của đời trước, cũng không nhớ là ai tặng thứ này cho cô, dù sao vị đại tiểu thư này muốn mưa được mưa muốn gió được gió, có lẽ cảm thấy mới lạ mới để người ta mang đến một bộ, nhưng cô cũng chỉ hứng thú ba giây, còn không mở lớp đóng gói đã ném vào phòng kho.
Những thứ này chỉ là đồ vô dụng với cô nhưng lại là bảo bối của Mộc Vãn, không bột đố gột nên hồ, không có dụng cụ chữa bệnh, dù có y thuật tốt hơn cũng vô dụng.
Bệnh của bà từ không phải là chứng bệnh khó chữa gì, chỉ là dấu hiệu bình thường nhất báo trước việc sinh non mà thôi, chỉ cần chữa trị một chút sẽ không có gì đáng ngại.
Mộc Vãn dùng nước nóng rửa tay, lại dùng bếp lò khử trùng số dụng cụ kia.
Bà tư còn đang hôn mê, không biết là ai đang mổ cho bà ta, đối với bà ta đây là một cơn ác mộng, chỉ mong tỉnh mộng.
~
Lăng Thận Hành đứng bên ngoài hút mấy điếu thuốc, cuối cùng dứt khoát đứng dậy đi ra cửa, Lý Hòa Bắc dẫn theo người đứng hai bên cửa sân ở cách đó không xa, dáng người thẳng tắp như cây tùng.
Ở chân trời xa xa có mấy đám mây mềm mại lơ lửng trên bầu trời, thỉnh thoảng có mấy con chim bay ngang qua, thời tiết cuối thu mát mẻ thoải mái.
Một lúc sau, bên trong vang lên tiếng mở cửa, Lăng Thận Hành thính tai, anh dập tắt điếu thuốc trong tay bước nhanh vào trong phòng.
Mộc Vãn đã cầm “Hộp bảo bối” của cô đi ra ngoài, nhìn thấy anh, khóe môi nhẹ nhàng nhếch lên: “Không cần cảm ơn tôi.”
Lăng Thận Hành: “…”
Mộc Vãn nói tiếp: “Dì và đứa bé trong bụng không sao hết, chút nữa để bác sĩ kê một đơn thuốc bồi bổ nghỉ ngơi mấy ngày là khỏi hẳn.”
Lăng Thận Hành vẫn nhìn cô, đôi môi nhỏ nhắn đóng vào mở ra, anh chưa từng cảm thấy giọng nói này lại êm tai như vậy.
“Đúng rồi, bây giờ dì tư còn chưa tỉnh lại, nhưng không cần lo lắng, khoảng 15 phút nữa sẽ tỉnh lại thôi. Loại bệnh này phải tránh nơi ồn ào và mệt mỏi, nếu muốn cái thai này bình an, tốt nhất thường xuyên nằm nghỉ ngơi trên giường, không nên tức giận quá lớn và vận động quá sức, thể chất của dì tư yếu ớt, không thể dừng thuốc bổ.” Mộc Vãn nói xong lại dặn dò: “Chuyện hôm nay chỉ có chúng ta biết tôi, tôi hi vọng anh có thể giữ bí mật giúp tôi.”
Mộc Vãn thấy Lăng Thận Hành không nói gì, cầm chiếc túi nhỏ của cô định rời đi.
Vừa đi được vài bước, đột nhiên một giọng nam bình tĩnh vang lên sau lưng: “Rốt cuộc cô là ai?”