Bà hai nghĩ đến việc Mộc Vãn còn đang nắm nhược điểm của bà ta ở trong tay, cũng nên nói giúp cô mấy câu, thế là khuyên nhủ: “Mẹ, Mộc Vãn là đích tiểu thư của Mộc gia, nếu việc này truyền đến tai Mộc lão gia, chỉ sợ sẽ làm tổn thương đến tình cảm.”
Lời nói của bà hai cũng có lý, tất nhiên lão phu nhân cũng hiểu rõ, cái gì gọi là kẻ sĩ có thể giết không thể sỉ nhục, nếu thật sự ép Mộc gia, Đốc quân cũng khó xử.
Lúc lão phu nhân đang do dự, Mộc Cẩm Nhu đột nhiên nghẹn ngào kêu lên: “Không hay rồi, dì tư lại bắt đầu chảy máu.”
Một câu nói lập tức khiến lão phu nhân quyết tâm, vì giữ lại máu mủ của Đốc quân, bà cụ không quan tâm đến mặt mũi của Mộc gia, sau này có thể bù đắp lại mặt mũi, nhưng đứa bé mất đi, sẽ khó có thai nữa, dù sao Đốc quân đã đến tuổi trung niên rồi.
Vẻ mặt lão phu nhân nghiêm nghị, dặn dò nha hoàn bên cạnh: “Đi gọi Thiếu phu nhân đến đây.”
Nha đầu trả lời: “Thiếu phu nhân và Thiếu soái đang chờ ở bên ngoài.”
“Vậy càng tốt hơn, cho người đi chuẩn bị máu chó và củi khô đi.” Lão phu nhân vân vê Phật châu trong tay, ánh mắt vô cùng kiên quyết, bà cụ chắc chắn không thể để máu mủ của Đốc quân mấy đi, bà cụ đã chuẩn bị gánh chịu tất cả hậu quả.
~
Mộc Vãn và Lăng Thận Hành vẫn đang chờ ở phòng bên, không thấy bác sĩ Tây Dương, lại nhìn thấy mấy nha đầu đi lấy củi lửa, còn bê một cái chậu, trong chậu tỏa ra một mùi tanh hôi, mũi của cô rất nhanh, trong chậu đang chứa đầy máu tươi.
Mộc Vãn đang buồn bực, Lý Hòa Bắc vội vàng chạy vào, thì ra bác sĩ Tây Dương này đã đến nông thôn chữa bệnh từ thiện rồi, chỉ sợ phải ba bốn ngày nữa mới có thể quay về.
Lăng Thận Hành nghe vậy, càng nhíu chặt mày hơn, ngón tay dài vuốt ve chiếc chén, các khớp ngón tay hơi trắng bệch.
“Trong thành chỉ có một bác sĩ Tây Dương thôi sao?”
Lý Hòa Bắc suy nghĩ, “Cũng có mấy bác sĩ Tây Dương, nhưng người ngoài đều nói bọn họ dùng tà thuật, còn có người bắt tay với nhau uy hiếp đến sự an toàn của người nhà bọn họ, khiến đám bác sĩ Tây Dương kia sợ hãi trốn đi, bây giờ muốn tìm, chỉ sợ không tìm thấy ngay được.”
Đến lúc này, Mộc Vãn cũng không muốn giấu nữa, dù lão phu nhân không tin tưởng cô, cô cũng phải thử một lần, không thể trơ mắt kéo dài bệnh tình của bà tư.
Cô thầm cân nhắc một lúc, vừa muốn mở miệng, đột nhiên thấy nha đầu Trúc Nhi bên cạnh lão phu nhân vội vã đi ra.
“Thiếu phu nhân, lão phu nhân mời ngài đi vào một chút.”
“Tôi?” Mộc Vãn chỉ vào mình.
“Đúng vậy, Thiếu phu nhân nhanh chóng đi vào đi, đừng trì hoãn nữa.” Trúc Nhi vội đến đỏ cả mặt, chỉ thiếu kéo cô đi.
Mộc Vãn không hiểu tại sao lão phu nhân lại muốn cô đi vào trong, không nhịn được liếc nhìn Lăng Thận Hành một cái, hiển nhiên anh hoàn toàn không biết gì cả.
Trúc Nhi lại thúc giục thêm mấy lần, Mộc Vãn đành phải theo cô ta đi vào phòng của bà tư.
Vừa vào cửa, Trúc Nhi vội vàng đóng cửa lại.
Mấy cặp mắt trong phòng đều nhìn Mộc Vãn, Tát Mãn ngồi ở bên cạnh đang lẩm bẩm gì đó, còn có một nha đầu bê chậu máu chó đứng bên cạnh, ánh mắt rất kỳ lạ.
Dường như Mộc Vãn đã hiểu ra điều gì đó, cho đến khi nghe lão phu nhân tự xác nhận.
“Mộc Vãn, cháu cũng thấy đấy, bây giờ mạng sống dì tư của cháu như mành chỉ treo chuông, đứa bé trong bụng đang gặp nguy hiểm, Đại tiên nói số mệnh của cháu khắc với bà ấy, phải dùng máu chó giội xuống người lại dùng củi lửa sấy khô Lệ khí tà ma ở trong người, tuy lúc sấy khô sẽ hơi khổ sở, nhưng cũng không đến mức làm tổn thương gân cốt, vì máu mủ của Đốc quân, cũng vì em trai ruột của Hi Nghiêu, cháu hi sinh một lần đi.”