“Muộn thế này, sao anh lại tới đây?”
Lăng Thận Hành như không kiên nhẫn liếc mắt nhìn cô một cái, hôm nay anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng, khác với chiếc áo cổ đức hiện đại, cổ chiếc áo ngắn và thẳng đứng, chỉ có người dễ nhìn cổ thon dài mới có thể mặc ra cảm giác mạnh mẽ hào hùng.
Có thể vào niên đại này mặc một chiếc áo sơ mi trắng bình thường mặc ra cảm giác như thế, Lăng Thận Hành là người đầu tiên Mộc Vãn từng thấy.
Anh ngồi xuống bên trên sạp, nới lỏng một chiếc cúc cổ áo, Mộc Vãn thấy trong đáy mắt đen láy của anh ít tơ máu, giữa mày cũng có chút mỏi mệt, không biết là gặp chuyện khó giải quyết gì làm anh có chút lo lắng sốt ruột.
“Chỗ cô có cái gì ăn không, tôi còn chưa ăn bữa tối.” Anh dựa vào trên sạp, bởi vì mỏi mệt, đôi mắt đã khép lại.
“Tôi vào phòng bếp đi làm.” Mộc Vãn vừa muốn sắp xếp phòng bếp chuẩn bị ăn khuya, lại nghe người đàn ông khép mắt nghỉ ngơi nói: “Tôi không muốn ăn đồ nhà bếp.”
Mỗi cái biệt uyển đều có phòng bếp riêng, bởi vì đời trước Mộc Vãn không thích mùi khói dầu nên không làm đồ ăn, cho nên phòng bếp nhỏ kia kết đầy mạng nhện, là lúc sau Mộc Vãn bảo người dọn dẹp sạch sẽ, mua nồi niêu xoong chảo về, cô nhàn rỗi không có việc gì thì chui vào đi làm mấy món ăn vặt, không có WIFI, không có người bệnh, không giải phẫu, cũng chỉ có thể dùng đọc sách, làm đồ ăn vặt cho qua thời gian.
Mộc Vãn không quầy rầy tới em gái, mà chính cô tới phòng bếp lớn tìm mấy thứ nguyên liệu nấu ăn, thịt là mới mẻ nhất, buổi sáng mới vừa giết lợn đen, còn cả tôm tươi bến tàu nhà họ Lăng vận chuyển tới, cô lại rửa sạch rau hẹ với nấm hương.
Lấy đồ về phòng bếp riêng Quế Hoa Uyển, cô bắt đầu băm nhân thịt, băm xong nhân rồi cán mỏng bột, canh xương nóng hổi hầm trong nồi, bỏ hoành thánh vào, khi ra nồi rải hành thái với rau thơm, một bát hoành thánh tam tiên mang theo mùi hương đậm đà đã làm xong.
Mộc Vãn nghĩ tới bạn tốt Trà Ngữ yêu nhất ăn hoành thánh tam tiên cô làm, không khỏi thấy buồn trong lòng, nguyện vọng muốn cứu Hồng Tụ càng thêm mãnh liệt.
Phòng ngủ bật đèn bàn, ánh đèn mờ chiếu cũng không rõ ràng, Mộc Vãn cầm khay vừa vào cửa đã nhìn thấy Lăng Thận Hành nằm xuống giường thấp, anh nghiêng mặt, có vẻ mũi càng thêm cao thẳng, gương mặt ngày thường lạnh nhạt cao ngạo bởi vì ngủ có vẻ nhu hòa không ít.
“Người này tâm tư thật nặng, lúc ngủ mày cũng nhíu chặt.” Mộc Vãn ngoài miệng lẩm bẩm, vẫn cẩn thận đặt khay ở bên trên bàn, không phát ra chút tiếng nào.
Cô lại xoay người tìm cái chăn lông dê hơi mỏng đắp cho anh, lúc này mới đến giường đệm phòng trong, trên giường có màn, nhưng cô ngày thường không bỏ, chán.
Hôm nay ngại Lăng Thận Hành ở gian ngoài, cô thả màn xuống giường, đây là lần thứ hai anh ngủ ở chỗ cô, lần đầu tiên là bởi uống trà cô thêm vào, lúc này không uống gì, trông ngủ cũng rất trầm, chẳng lẽ thật là tác dụng trà cô đưa?
Mộc Vãn nằm ở trên giường, nhìn chằm chằm nóc giường, trong đầu lung tung rối loạn suy nghĩ chút chuyện, chẳng mấy chốc đã ngủ.
Cũng không biết qua bao lâu, cô chỉ cảm thấy bên người truyền đến hơi thở ấm áp, trong mông lung dường như còn có tiếng hít thở rất nhỏ.
Mộc Vãn ngủ nông, bỗng nhiên bừng tỉnh, vừa nhìn sang bên cạnh không khỏi hoảng sợ.