“Dạ à, bên bác xảy ra chút chuyện.”
Ba Đồng hít một hơi, mệt mỏi nói.
Chỉ nghe giọng điệu đã có vẻ không đúng.
Bạc Dạ nhíu mày, hỏi: “Làm sao vậy, xảy ra chuyện gì?”
“Con trai à, bác biết mấy năm nay Đồng Nam vẫn luôn gây phiền phức cho con, bác có lỗi với con.
Bây giờ Mặc Cảnh Thâm đã vươn tay tới bên này, muốn lấy ông già là bác đây để đe dọa Đồng Nam.
Có lẽ con không biết, sức khỏe của mẹ Đồng Nam vẫn luôn không tốt, bây giờ cũng già rồi, đụng một chút thì thân thể có vấn đề, lúc này đang ở trong bệnh viện dưỡng bệnh.
Bà ấy còn không biết chuyện của Đồng Nam, nếu như biết, chỉ sợ… Chỉ sợ… Ôi…”
Sức khỏe của mẹ Đồng Nam luôn không tốt, trước kia Bạc Dạ đã biết chuyện này.
Nhưng bây giờ nghe ba Đồng nói những lời này trước mặt anh, trong lòng anh cảm thấy rất khó chịu.
Anh biết rõ tình cảm của Mộ Thiển đối với Mộ Thiển.
Trước đó ở Diêm Thành, Đồng Nam muốn ra tay với Mộ Thiển.
Lần đó nếu không phải anh ra mặt ngăn cản, chỉ sợ lúc đó Đồng Nam đã chết rồi.
Gần đây Đồng Nam nhiều lần làm chuyện ác, nếu như không phải Mặc Cảnh Thâm vẫn luôn nhẫn nhịn, có lẽ Đồng Nam chết một trăm lần cũng không đủ.
“Bác, con…”
Bạc Dạ hơi áy náy.
Mặc dù tính cách anh lạnh lùng, nhưng là một người đàn ông có trách nhiệm gánh vác, tinh thần trách nhiệm của anh rất mạnh.
“Con bé Đồng Nam đó bị chúng ta chiều hư từ nhỏ, bây giờ vốn không quản được.
Bác chỉ hi vọng, nếu sau khi bác và mẹ nó qua đời, con nhất định phải chăm sóc tốt cho Đồng Nam.”
Lúc ba Đồng nói những chuyện kia, giọng nói có hơi nghẹn ngào.
Bạc Dạ biết rõ, ban đầu khi ở Diêm Thành, Đồng Nam ám sát Mộ Thiển thất bại, bị Mặc Cảnh Thâm phát hiện, sau đó phải một thường một bảo vật vô giá cho Mặc Cảnh Thâm.
Sau đó cả nhà họ rời khỏi Diêm Thành, dời hết việc làm ăn ra nước ngoài.
Nhưng mà ngành nghề ở trong nước quen thuộc, ra nước ngoài cũng không dễ làm như thế.
Chỉ vỏn vẹn nữa năm, nhà họ Đồng đã thua lỗ mất nửa gia sản, hai người già nản lòng thoái chí bỏ việc làm ăn, ở trong nhà dưỡng già.
Mà Đồng Nam vẫn luôn nhớ nhung anh, lén bọn họ trở về.
Những lời ba Đồng nói với Bạc Dạ giống như có áp lực vô hình, khiến anh không còn đường lui, không có bất kỳ lựa chọn nào.
Anh xem Đồng Nam là em gái, vẫn hết mực yêu thương, đương nhiên sẽ không ngồi yên mà không quan tâm.
Cuối cùng, anh nói với ba Đồng: “Bác, bác đừng lo lắng, con sẽ chăm sóc Đồng Nam, sẽ không để cho cô ấy có bất kỳ sơ xuất nào.
Nói với bác gái, mấy ngày sau con sẽ cùng Đồng Nam ra nước ngoài thăm bác ấy.”
“Ừm, được, được, con thật sự…”
Lúc đầu ba Đồng chưa phản ứng kịp, chợt hiểu ý của Bạc Dạ, lúc này hỏi: “Dạ, con… Có ý gì?”
“Con nghĩ thông suốt rồi, con dự tính sẽ kết hôn với Đồng Nam.”
Anh nói thẳng.
Giọng nói không lớn, nhưng Đồng Nam ở trong phòng khách vểnh tai lắng nghe cũng nghe thấy rõ.
Cô hiểu Bạc Dạ, biết Bạc Dạ chưa từng nói đùa, anh đã hứa với ba cô thì nhất định sẽ làm được.
Giờ phút này trong lòng cô vui mừng, kích động đến nước mắt lả chã rơi xuống.
Bạc Dạ đứng ở ngoài cửa nói chuyện với ba Đồng vài câu, sau đó mới cụp điện thoại.
Anh vứt điện thoại ở trên đất, ngồi trên bậc thang yên lặng hút thuốc.
Anh không biết làm vậy có đúng hay không?
Nhưng chắc chắn sẽ không sai.
Ít nhất có thể bảo vệ Mộ Thiển, bảo vệ Đồng Nam.
Như thế cũng không phí đời này của anh.
Mặc dù không thể ở cùng cùng với Mộ Thiển, nhưng ít ra mình cố gắng một chút có thể bảo vệ hai người, rất tốt.
Ngày xưa, người đàn ông phóng khoáng ngông nghênh chưa từng nghĩ đến có một ngày bị tình cảm trói buộc, từ đó bị ép phải chọn một người mình không yêu.
Nỗi đau đớn đó anh chưa từng trải qua, nỗi đau thấu tim gan.
Mà trong bệnh viện, có không ít phóng viên đang tràn vào phòng bệnh của Nghê San San.
Facebook của Bạc Dạ và Facebook của tập đoàn Thịnh Trì có động thái mới.
Bạc Dạ và Đồng Nam của gia tộc Đồng thị sẽ cử hành hôn lễ vào ngày mười sáu tháng sau.
Khi tin tức truyền ra đã nhanh chóng bị đẩy lên hot search.
Phải biết, Bạc Dạ cũng được chọn là người đẹp trai nhất trong mấy người đàn ông của gia tộc lớn, những người phụ nữ thích anh nhiều vô số kể.
Bây giờ anh cưới, không biết có bao nhiêu cô gái vì anh mà tuyệt vọng gần chết.
Trong bệnh viện, ký giả đứng trong phòng bệnh của Nghê San San.
Mic dài mic ngắn để trước mặt cô, lốp bốp chụp ảnh, đèn flash liên tục lóe lên khiến mắt Nghê San San đau đớn.
Trên mặt cô quấn băng gạc, dựa vào đầu giường.
Đối mặt với nhiều ký giả truyền thông thế này, đây là lần đầu tiên cảm nhận được trở thành tiêu điểm của dư luận lại tốt đẹp như thế.
Giờ phút này, cho dù bị sỉ nhục cũng cảm thấy nở mày nở mặt.
“Cô Nghê San San, xin hỏi cô bị thương là do Tổng giám đốc Mộ Thiển Thiển của Fryer gây nên sao?”
“Rốt cuộc cô đã có xích mích với ai mà lại bị người ta ra tay tàn độc như thế?”
“Xin hỏi sau này cô sẽ làm gì? Cô có tìm được người xuống tay với cô vào hôm qua không?”
“Lúc trước, cô đến tập đoàn Fryer lấy trộm hợp đồng bí mật bị đưa vào cục cảnh sát, lại được Mộ Thiển thả ra.
Bây giờ cô bị thương, còn nói là Mộ Thiển làm, cố ý trả thù, là Mộ Thiển đang trả thù cô sao?”
“Xin hỏi vì sao trước đó cô lại phẫu thuật để cho mình giống Mộ Thiển?”
“Có phải cô có mục đích gì không?”
…
Các kí giả đều hỏi những câu sắc bén, xảo trá.
Nhưng mà xen lẫn trong đám phóng viên lại có một người mặc đồng phục y tá, mang khẩu trang, chính là Mộ Thiển.
Nghê San San liếc mắt thấy rất nhiều phóng viên, lại nhìn thấy Mộ Thiển.
Cô ta nuốt nước bọt.
Trong đầu hiện lên lúc gặp gỡ Mặc Viên, lại nói chuyện với Mặc Viên một phen, trong lòng lo lắng sợ hãi, thậm chí không biết mình nên làm gì cho phải.
Người lo lắng như cô còn có Mặc Viên.
Anh ta đang ngồi trong văn phòng tổng giám đốc của tập đoàn Mặc thị, trong lòng ôm một người phụ nữ, nụ cười xấu xa.
“Ôi, tổng giám đốc Mặc, anh nhìn em này, những tin tức kia có gì đáng xem chứ? Có chỗ nào đẹp hơn em.”
Cô gái xinh đẹp ôm lấy gương mặt Mặc Viên, cúi người hôn lên.
“Em là tiểu yêu tinh trêu chọc người khác.”
Mặc Viên ôm cô, hôn đáp trả, nhưng anh ta vẫn lắng tai nghe tin tức trên đài.
“Ừm… Tổng giám đốc Mặc, để em hầu hạ anh thật tốt.”
Tay của người phụ nữ gợi cảm đặt lên thắt lưng anh, thành thạo cởi dây lưng, bắt đầu vuốt ve nơi thô to, vỗ về chơi đùa.
Tâm trạng của Mặc Viên cũng không tệ, vô cùng phấn khởi đợi Nghê San San trả lời.
Nào biết sau khi Nghê San San trầm mặc với truyền thông một lúc, bỗng nhiên mở miệng nói ra: “Lúc ấy tôi đang ở trong nhà, bỗng nhiên có một người rất nguy hiểm đi đến.
Theo bản năng tôi rất sợ hãi, muốn bảo anh ta rời đi, kết quả người kia không nói gì đã xuống tay với tôi.
Tôi nghĩ là… Tôi nghĩ là người của Tổng giám đốc Mộ Thiển, nhưng khi tôi tỉnh lại thì mới biết viện phí đều là Tổng giám đốc Mộ Thiển ứng ra giúp tôi.
Thật ra tôi là Tổng giám đốc Mộ Thiển đã quen nhau từ trước, quan hệ cũng không tệ.
Nói ra thì cũng là chuyện ngoài ý muốn, bởi vì mấy năm trước tôi bị tai nạn xe cộ bị hủy dung, cho nên phẫu thuật trong bệnh viện, tôi tùy tiện đưa một tấm ảnh, ai biết người đó chính là Tổng giám đốc Mộ Thiển đâu.
Sau đó tôi gặp Tổng giám đốc Mộ Thiển ở Diêm Thành, hai người trò chuyện vui vẻ, quan hệ cũng không tệ.
Nhưng sau này vì tôi ghen ghét, bị người ta lợi dụng, cho nên mới xảy ra chuyện ngày hôm qua.
Ở đây tôi xin lỗi Tổng giám đốc Mộ Thiển.”.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK