“Đương nhiên tôi nhớ chuyện đã hứa với cô.
Nhưng từ nhỏ tôi sinh ra ở Hải Thảnh, chỉ muốn trở về thăm, cũng muốn cúng tế ba mẹ tôi.” Mí mắt Nghê San San rũ xuống, giữa trán vô ý lộ ra một chút tình cảm ủy mị.
Mộ Thiển thấy vẻ mặt u sầu của cô ta, trong lòng càng nghi ngờ hơn, hỏi: “Trở về thăm? Nếu tôi không nhớ lầm, quê hương của cô không hề ở Hải Thành.” Mộ Thiển bưng trà thơm lên trước mặt, cúi đầu khẽ nhấp một ngụm, chậm rãi nói.
Bạc Dạ bên cạnh như không nghe thấy cuộc đối thoại giữa hai người, cứ thế pha trà rót trà.
Động tác nhàn nhã thoải mái.
Mộ Thiển đặt chén trà xuống, Bạc Dạ bên cạnh không cần cô mở miệng đã bưng ngay bình trà rót thêm cho cô.
Thấy bộ dạng ân cần trước Mộ Thiển của Bạc Dạ lạnh lùng kiêu ngạo trong sạch cao quý năm xưa, Nghê San San ghen ghét tận xương tủy.
Tay đang cầm túi xách của cô ta hơi siết chặt, mày lá liễu hơi nhíu lại nhưng không thấy rõ.
“Nói thế nào đi nữa, tôi với Bạc Dạ cũng coi như quen biết nhau một thời gian, chỉ coi như đi thăm một người bạn cũ.”
Cô ta nhìn Bạc Dạ, mấp máy môi, muốn nói lại thôi, rồi lại chợt nói: “Bạc Dạ, chuyện trước đây là em sai, lần này tới đây là muốn nói tiếng xin lỗi với anh.”
Nghê San San đứng dậy cúi chào với Bạc Dạ, tỏ vẻ xin lỗi sâu sắc.
Bạc Dạ hơi nghiêng người về phía trước, khuỷu tay chống đầu gối, các đốt ngón tay như ngọc bưng cái chén lên, khẽ nhấp ngụm, giọng điệu lạnh lùng nói: “Người cô nên xin lỗi là Mộ Thiển, chứ không phải tôi.”
Khi nói chuyện, ánh mắt anh ta nhìn chăm chú vào trà xanh trong chén sứ trắng, ngửi hương trà phảng phất, thậm chí không thèm nhìn Nghê San San lấy một cái.
Nhìn thấy ánh mắt Bạc Dạ chuyển qua trên người Mộ Thiển, sắc mặt Nghê San San trầm xuống, hơi có vài phần lưỡng lự, sau đó nói trước mặt cô: “Mộ Thiển, trước đây là tôi không đúng, đã làm rất nhiều chuyện tổn thương cô.
Mong cô có thể buông bỏ khúc mắc, không so đo tính toán những hiềm khích trước kia.”
Sắc mặt cô ta bình tĩnh ôn hòa, thái độ cũng có vẻ chân thành.
Mộ Thiển ngước mắt chăm chú nhìn cô ta, như thể muốn xuyên vào đôi mắt kia để xem trộm suy nghĩ thật sự trong lòng cô ta.
Nhưng đáng tiếc…
Đôi mắt kia của Nghê San San bình tĩnh quá mức, cô nhìn thế nào cũng không nhìn ra.
“Chuyện nếu đã qua thì cũng qua rồi, chỉ cần cô đồng ý sửa chữa sai lầm trước đây, thì tôi cũng không phải người cắn mãi không buông.”
“Thật sao? Vậy phải cám ơn cô rồi, Mộ Thiển.”
Nghê San San ngồi trước mặt hai người, mặt lộ vẻ vui mừng, nhất thời không chú ý đã thoải mái nói chuyện với hai người, nói về chuyện xảy ra ở nước ngoài trong sáu tháng qua.
Cô ta vui vẻ nói, còn hai vị thính giả ngồi đối diện lại không nói gì.
Nhiệt độ bầu không khí đã xuống tới mức lạnh vô cùng, có hơi khó xử.
Nghê San San đang nói thì dừng lại, thoáng nhìn hai người, tự cảm thấy không thú vị nên đứng dậy nói: “Ừm… Cái kia.
Đột nhiên tôi nhớ ra tôi còn có chút chuyện cần làm, không làm phiền hai người nữa.”
Dù cô ta sắp đi nhưng Bạc Dạ vẫn không hề có bất cứ phản ứng nào.
Còn Mộ Thiển thì đứng dậy: “Tôi tiễn cô.”
Nghê San San khẽ gật đầu: “Ừ.”
Hai người một trước một sau đi ra khỏi phòng khách.
Tới sân Mộ Thiển dừng bước, quay đầu nhìn Nghê San San, cảnh cáo nói: “Tuy tôi không biết cô trở về với mục đích gì, nhưng tôi đã cho cô cơ hội.
Nếu cô không thay đổi thì hậu quả… tự mình gánh lấy!”
“Tôi nhớ rồi.”
Nghê San San gật đầu, không những vẻ mặt không thay đổi nhiều, mà còn quay đầu nhìn phòng khách một cách đầy ẩn ý.
Sau đó quay lại, đi vòng qua Mộ Thiển rồi rời khỏi.
Đưa mắt nhìn Nghê San San rời đi, sau đó Mộ Thiển đi vào phòng, tới ngồi bên cạnh Bạc Dạ, thở dài buồn bã: “Anh thấy thế nào?” Nghê San San đột nhiên xuất hiện, càng tỏ ra bình tĩnh càng khiến người ta lo lắng.
Bạc Dạ nhếch miệng mỉm cười, không hề để tâm mà thản nhiên nói: “Yên tĩnh theo dõi kỳ biến.”
Nghe vậy, đôi môi đỏ mọng của Mộ Thiển cong lên lộ ra nụ cười mỉm.
“Ừ, yên tĩnh theo dõi kỳ biến.”
Nhà Phương Nhu cùng lúc đó.
Trong lòng Phương Nhu lo lắng không yên, Thích Ngôn Thương đã rời đi từ ngày hôm qua tới hôm nay cũng chưa về.
Cô ấy bắt đầu lo cho Thích Ngôn Thương, lại hơi sợ hãi, dù gì chuyện làm hôm qua cũng hơi quá đáng.
Cô ấy rất lo lắng, đi qua đi lại trong phòng khách.
Khi nghe thấy tiếng mở cửa, cô ấy giật mình đứng dậy ngay lập tức.
Thích Ngôn Thương hơi say.
Anh ta thay giầy cởi quần áo ở hành lang, sau đó đưa mắt nhìn phòng khách.
Đập vào mắt là Phương Nhu đang mặc đồ ngủ, tóc dài xõa vai, mặc dù không trang điểm nhưng lại xinh đẹp quyến rũ.
Cô đang chăm chú nhìn anh với vẻ mặt cẩn thận lo lắng.
Từng cảnh tượng xảy ra ngày hôm qua bất giác xuất hiện trong đầu người đàn ông.
Một chút ý đùa lập tức hiện lên trong con ngươi đen như mực.
“Đợi tôi hả?”
“Không… không có.
Tiểu Thang Viên đói, tôi pha sữa bột cho con.” Cô ấy vội vàng đi về phía nhà bếp, bước chân lộn xộn mang theo vẻ mất tự nhiên.
Tiểu Thang Viên đói sao?
Lông mày lưỡi kiếm của Thích Ngôn Thương khẽ nhếch lên, thoáng nhìn căn phòng của con.
Cửa phòng đóng chặt, không thấy tiếng động, e là đã ngủ say.
Ý cười nơi khóe miệng càng sâu, anh ta không vạch trần lời nói dối của cô ấy mà đi tới nghiêng người tựa vào cửa phòng bếp, nhìn cô ấy đang bận rộn tay chân luống cuống bên trong.
Phương Nhu đưa lưng đối diện với anh ta.
Rõ ràng cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng phía sau, dường như sắp đốt cháy cả người.
Cô ấy cắn môi dưới, càng lúc càng bối rối.
“Tiểu Thang Viên chưa dậy, em định pha sữa bột cho ai uống?” Anh ta cười hỏi.
Rõ ràng đã biết tỏng lời nói dối của cô ấy.
Hai má Phương Nhu đỏ bừng, vô thức nuốt nước bọt, nhưng không dám nhìn thẳng Thích Ngôn Thương.
“Vừa… vừa nãy con còn đói, chắc là… lại, lại ngủ rồi.”
Người phụ nữ nhỏ không ngừng căng thẳng lời nói cũng ấp úng, lập tức quay người nhanh chóng đi tới phòng ngủ.
Thích Ngôn Thương theo sát phía sau.
Khi đi vào phòng ngủ cũng tiện tay đóng cửa lại, vòng tay ôm ngang eo, áp cô ấy dựa vào tường, cúi người ngắm nhìn cô ấy.
“Chạy cái gì?” Anh ta lười biếng nói.
Mùi rượu nồng nặc trên người xen lẫn hormone nam tính xông thẳng vào mặt, bao phủ cả người cô ấy, ấm áp làm cô ấy cũng như sắp say.
“Sợ tôi thế sao?” Khuôn mặt tuấn tú của anh ta mang theo ý cười xấu xa.
Sự nóng rực trong ánh mắt luôn nhắc nhở cô ấy về sự nguy hiểm của người đàn ông trước mặt.
“Tôi… không có.” Cô ấy cúi đầu bộ dạng phục tùng.
“Không có?” Anh ta đưa tay nâng cằm cô ấy lên, ép nhìn thẳng anh ta: “Có phải em nên cho tôi một lời giải thích về chuyện hôm qua.”
“Hôm qua, hôm qua chỉ là chuyện ngoài ý muốn.”
“Chuyện ngoài ý muốn?”
“Em nghĩ tôi sẽ tin?”
“Vậy rốt cuộc anh muốn thế nào?” Phương Nhu bị ép không có đường lui, giống như không quan tâm hất tay anh ta ra, tức giận trừng mắt nhìn anh ta chằm chằm.
“Tôi muốn…”
Người đàn ông muốn nói lại thôi, đột nhiên cúi người ôm ngang cả người cô ấy.
“Anh làm gì vậy? Tôi đã nói rồi, hôm qua chỉ là hiểu lầm.”
Phương Nhu bị mất thăng bằng, hai tay vội vàng ôm chặt cổ anh ta, gấp gáp giải thích.
Trong lúc đó hơi thở của Thích Ngôn Thương phả vào cơ thể người phụ nữ mang theo một chút mùi thơm của sữa.
Yết hầu anh ta thắt lại, cơ thể không tự chủ trở nên căng thẳng.
Người đàn ông đặt người phụ nữ lên giường, cúi người hôn lên môi cô ấy, tùy ý cướp lấy hơi thở không cho phản kháng.
Sự tiếp xúc thân mật lâu ngày khiến cô ấy không kịp phản kháng, nên đã bị anh ta chinh phục công thành chiếm đất.
“Thích Ngôn Thương, anh… đừng làm loạn, ưm… cút đi a!”
Phương Nhu một tay đẩy Thích Ngôn Thương ra, ngồi dậy nhanh chóng trốn sang một bên, lạnh giọng nói: “Anh uống say rồi, tôi đi pha ít thuốc giải rượu cho anh.”.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK