“Chỉ là anh nhớ em thôi.”
Mặc Cảnh Thâm đưa tay lên, vén mấy sợi tóc vướng trên trán của Mộ Thiển ra sau tai.
Anh cúi xuống hôn lên trán Mộ Thiển, sau đó buông cô ra và nói: “Đi thôi.”
Hai người lên xe.
Trong xe, Mộ Thiển tựa vào vai Mặc Cảnh Thâm.
Cô luôn cảm thấy hôm nay Mặc Cảnh Thâm có gì đó không đúng, nhưng lại không nói được anh có vấn đề ở chỗ nào.
Cả hai đi thẳng đến khách sạn.
Gõ cửa một cái, vào phòng.
Không ngờ sau khi bước vào lại thấy Bạc Dạ đang ở trong phòng.
Mộ Thiển kinh ngạc nói: “Bạc Dạ, sao… Sao anh cũng ở đây? Anh quen Thượng Quan Miểu sao?”
Bạc Dạ đang dựa vào ghế sô pha hút thuốc, thấy Mộ Thiển và Mặc Cảnh Thâm đến thì dụi tắt điếu thuốc, vứt điếu thuốc vào gạt tàn thuốc.
Anh ta ngồi bắt chéo hai chân, khoác tay lên lưng tựa của ghế sô pha, nhìn thẳng về phía Mặc Cảnh Thâm, khẽ chớp mắt, không nói một lời.
Mộ Thiển bước đến: “Giờ anh có thể về rồi, tôi muốn tìm Thượng Quan Miểu có chút chuyện.”
Cô trực tiếp hạ lệnh tiễn khách thay cho Thượng Quan Miểu.
Mộ Thiển không quen khi mình đang bị thôi miên lại có người khác nhìn thấy.
Nếu không phải tình huống của Mặc Cảnh Thâm quá đặc thù, thậm chí cô còn không muốn cho Mặc Cảnh Thâm đi cùng mình đến đây.
Thượng Quan Miểu rót một cốc nước đặt lên bàn, nói với Mộ Thiển: “Không sao đâu, anh ta ở đây cũng không ảnh hưởng gì.”
“Không ảnh hưởng gì thật chứ?”
“Cô nên tin tôi chứ nhỉ.”
Thượng Quan Miểu cố gắng đưa cốc nước vào tay Mộ Thiển: “Cô uống cốc nước để thả lỏng trước đã, đừng để chút nữa bị căng thẳng.”
“Có cần làm quá như vậy không.”
Mộ Thiển bị Thượng Quan Miểu chọc cười.
Mặc Cảnh Thâm tùy ý ngồi trên ghế sô pha, nhìn thẳng về phía Bạc Dạ đang ngồi đối diện.
Hai người nhìn nhau một cái, nhưng chẳng ai nói gì.
Mộ Thiển bưng cốc nước lên uống mấy ngụm, rồi mới đặt cốc xuống.
“Thượng Quan Miểu, chừng nào thì chúng ta bắt đầu?”
Cô nhìn đồng hồ, bây giờ đã hơn chín giờ.
“Ừm, cô theo tôi vào phòng ngủ đi.”
Thượng Quan Miểu vẫy tay gọi Mộ Thiển, dẫn theo cô đi vào phòng ngủ.
Thượng Quan Miểu đặt chiếc ghế nằm ở cạnh cửa sổ sát đất của khách sạn, rồi kéo rèm cửa vào, nói: “Cô nằm đi.”
Bài trí quen thuộc, mùi hương cũng quen thuộc.
Mỗi một lần đến đây trị liệu, Thượng Quan Miểu đều sẽ thôi miên Mộ Thiển trước.
Trông có vẻ như anh ta đang thực hiện trị liệu tâm lý cho Mộ Thiển vậy.
“Sao ở đây lại có hai chiếc ghế nằm?” Mộ Thiển có chút hoang mang.
“Tôi mượn của khách sạn.
Gian phòng này lấy ánh sáng khá tốt, chiều nay tôi có nói chuyện, phơi nắng cùng một người bạn.”
Thượng Quan Miểu bịa một lý do cho qua chuyện.
“Những dụng cụ kia là cái gì?”
Những lần trước cô đến trị liệu ở chỗ Thượng Quan Miểu nhưng chưa từng nhìn thấy những thứ này.
Hôm nay trong phòng ngủ có thêm một chiếc máy màu trắng, trên màn hình của chiếc máy đó hiện mấy lằn ngang màu đỏ, bên cạnh là mấy cái nút.
Thứ kết nối với chiếc máy là một đồ vật trông khá giống với tai nghe.
“Trị liệu mất ngủ.
Đến đây, nằm xuống đi.”
“Ừm.”
Mộ Thiển nhin chiếc đồng hồ dây phong cách phục cổ đang lắc qua lắc lại, cố gắng hòa nhập vào.
Trong phòng ngủ, Thượng Quan Miểu đang thôi miên cho Mộ Thiển, hai người ngồi ngoài phòng khách thì đang nhìn nhau.
“Không hối hận chứ?”
Bạc Dạ khoanh tay trước ngực, hăng hái nhìn chằm chằm Mặc Cảnh Thâm.
“Sao phải hối hận?”
Mặc Cảnh Thâm cảm thấy mình không có lý do gì phải hối hận.
Vốn dĩ anh đã không còn nhiều thời gian, có thể giúp được Mộ Thiển bao nhiêu thì hay bấy nhiêu.
Bạc Dạ khẽ gật đầu: “Cô ấy… chưa biết đúng không?”
Biết rõ mà còn cố hỏi.
“Bạc Dạ, chăm sóc Mộ Thiển cho tốt.
Nếu anh dám phụ bạc cô ấy…”
“Không đâu!”
Mặc Cảnh Thâm còn chưa nói xong, Bạc Dạ đã cho anh một câu trả lời chắc chắn.
Mặc dù Bạc Dạ cho người khác cảm giác anh ta là một người xấu xa, nhưng thực chất Bạc Dạ là một người rất chung tình.
Bề ngoài của anh ta dễ dàng mê hoặc ánh mắt của mọi người, nhưng thực chất bên trong lại là người cực kỳ chính nghĩa.
“Hi vọng là như thế.”
Mặc Cảnh Thâm rũ mí mắt xuống, khiến người khác không nhìn thấy được cảm xúc ẩn sâu trong mắt anh.
Không ai biết Mặc Cảnh Thâm đang suy nghĩ gì, có lẽ lúc này chỉ mình anh mới hiểu được tâm trạng của mình phức tạp đến mức nào.
Hai người ngồi trong phòng khách một hồi lâu, cửa phòng ngủ mở ra, Thượng Quan Miểu đi đến.
Anh ta đứng trước mặt hai người, nét mặt cực kỳ nghiêm túc, nhìn qua nhìn lại cả hai người, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Mặc Cảnh Thâm: “Anh nghĩ kỹ chưa?”
Ánh mắt lạnh lùng của Mặc Cảnh Thâm bắn tới, như đang nói: Nói nhảm!
“Đi theo tôi.”
Thượng Quan Miểu đẩy gọng kính trên sống mũi, buồn bã thở dài, rồi lại nói với Bạc Dạ: “Anh chuẩn bị một chút đi, nửa tiếng nữa thì vào.”
Mặc Cảnh Thâm đi theo Thượng Quan Miểu vào phòng ngủ, rồi đóng cửa phòng lại.
“Nằm cạnh cô ấy đi.”
Bên cạnh Mộ Thiển là một chiếc ghế nằm khác, hai chiếc ghế được đặt sát nhau.
Mặc Cảnh Thâm ngắm cô gái nhỏ của mình đang ngủ say, dáng vẻ yên tĩnh làm người khác yêu thương.
Anh rất muốn bước đến véo gương mặt đáng yêu của cô, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống.
Mặc Cảnh Thâm nằm xuống bên cạnh Mộ Thiển.
Thượng Quan Miểu nói: “Nắm lấy tay cô ấy đi, mười ngón tay đan vào nhau.”
Mặc Cảnh Thâm nhìn Mộ Thiển, có chút do dự, sợ cô sẽ tỉnh lại.
“Đừng lo, cô ấy không tỉnh được đâu.
Cốc nước vừa rồi cô ấy uống có bỏ chút thuốc mê.”
Thượng Quan Miểu cũng hiểu tâm tư của Mặc Cảnh Thâm, nên lúc này mới nhắc nhở.
Nếu là như thế, Mặc Cảnh Thâm cũng không còn gì phải do dự nữa, nắm lấy tay Mộ Thiển.
Nắm bàn tay nho nhỏ, hơi lạnh của cô, da thịt cô mềm mại tinh tế, cảm giác thật quen thuộc.
Anh không nhịn được lại vuốt ve mu bàn tay của cô, không nỡ buông tay.
“Hôm nay là ngày mười lăm, chỉ còn hơn một giờ nữa là cô ấy sẽ phát bệnh, chúng ta cần nắm chắc thời gian.
Một lúc nữa sẽ rất đau, anh phải chuẩn bị tâm lý thật tốt, rõ chưa?”
Thượng Quan Miểu đi đến chỗ máy móc, cầm đồ vật có hình vòng cung cực giống chiếc tai nghe, hai đầu là giác hút hình tròn màu đen lên.
Anh ta lấy trong ngăn kéo ra một bình nhựa trong suốt, bôi chất lỏng trong bình lên hai đầu giác hút rồi đeo lên đầu Mặc Cảnh Thâm.
Hai giác hút màu đen dính chặt lên hai bên thái dương của anh.
Thượng Quan Miểu lại hỏi Mặc Cảnh Thâm thêm một lần nữa: “Chuẩn bị xong chưa? Xong rồi thì tôi bắt đầu đây.”
Mặc Cảnh Thâm quay đầu lại, nhìn Mộ Thiển đầy lưu luyến, rồi bỗng nhiên ngồi thẳng dậy, cúi xuống hôn một cái thật sâu lên gương mặt cô gái nhỏ của mình.
“Bà xã…”
Từ hôm nay, cuộc sống của em không còn hình bóng của anh nữa.
Hi vọng khoảng thời gian không có anh, em vẫn sống thật hạnh phúc.
Anh không nói ra lời trong lòng, chỉ yên lặng cầu nguyện.
Lát sau, anh nằm xuống, nhắm mắt lại: “Chuẩn bị xong rồi, bắt đầu đi.”
Thượng Quan Miểu biết cơ thể của Mặc Cảnh Thâm đang suy yếu, đưa một chiếc khăn cho anh: “Ngậm vào miệng đi, hãy tin tôi, anh sẽ cần đến nó đấy.”
Mặc Cảnh Thâm nhìn chiếc khăn mặt màu trắng trong tay Thượng Quan Miểu, nhíu mày lại.
Sau khi do dự vài giây đồng hồ, anh vẫn nhận lấy chiếc khăn và gấp gọn lại, nắm trong tay.
“Sẽ mất khoảng nửa tiếng.
Trong nửa tiếng này, dù thế nào anh cũng phải cố mà chịu đựng.”
“Được.”
Mặc Cảnh Thâm lên tiếng.
Thượng Quan Miểu đi tới trước máy móc, dán một cái giác hút khác lên đầu Mộ Thiển.
Thấy Mặc Cảnh Thâm nhìn về phía mình, Thượng Quan Miểu nói: “Yên tâm đi, cô ấy không phải chịu bất kỳ đau đớn nào đâu.”
Nghe anh ta nói như vậy, Mặc Cảnh Thâm mới yên tâm.
Thượng Quan Miểu đặt một tay lên máy móc, một tay thì đặt lên vai Mặc Cảnh Thâm, vỗ vai anh, yên lặng an ủi anh..
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK