Thằng bé lắc đầu, “Không trách mẹ, là tự con không biết con ăn socola sẽ bị dị ứng, hi hi, Tiểu Bảo không sao đâu”.
“Ừ, ừ, không sao thì tốt, không sao thì tốt”.
Mộ Thiển xoa xoa cái đầu nhỏ xinh của thằng bé đầy yêu thương.
Mặc Cảnh Thâm đứng bên cạnh mặt lạnh như băng, “Cô có thể đi rồi”.
Không biết tại sao, thấy Mộ Thiển và thằng bé thân thiết như thế, từ đáy lòng anh lại tự nhiên nảy sinh một loại cảm giác, giống như thứ đồ mà mình yêu thích nhất bị người khác cướp mất vậy, trong lòng trở nên trống rỗng.
Khiến người ta vô cùng không sảng khoái!
Nghe thấy vậy, Mộ Thiển nghiêng người, không rõ ý tứ liếc Mặc Cảnh Thâm một cái.
Quay đầu lại nhìn thằng bé rồi dịu dàng cười một cái, “Nhóc con, dì có chút việc, nên đi trước đây.
Con phải chú ý sức khỏe bản thân nhé”.
“Hu hu…con không cần.
Mẹ, đừng đi, huh u…”
Nhìn thấy Mộ Thiển đứng dậy muốn rời đi, thằng bé bắt đầu óc to, bàn tay nhỏ bé chốc chốc lại đưa lên vuốt nước mắt, sụt sịt nghẹn ngào, “Mẹ không cần con sao, huh u…con là đứa trẻ không có ai cần, hu hu…”
Mặc Cảnh Thâm: “…”
Bố đứng đây, thằng bé làm như anh chết rồi sao?
“Nhóc con, đừng ầm ĩ nữa! Dì Mộ phải đi xử lý công việc”.
Mặc Cảnh Thâm tiến lên phía trước, đưa tay ôm lấy thằng bé, an ủi cảm xúc của nó.
Tiếc rằng, thằng bé không chào đón.
Bàn tay nhỏ khua khoắng, đẩy Mặc Cảnh Thâm ra, “Con cần mẹ, con không cần bố, mẹ, hu hu…mẹ…” Đôi mắt to chớp chớp, nước mắt tuôn ra, chảy đầy trên má, nhìn mà khiến người ta đau lòng vô cùng.
Trái tim Mộ Thiển lập tức mềm xuống.
Đứng trước mặt thằng bé, cúi người kéo bàn tay nhỏ bé của nó, xoa xoa bàn tay múp míp núng nính, “Được rồi, được rồi, nhóc con đừng khóc nữa”.
Rút mấy tờ khăn giấy trong hộp lau nước mắt cho thằng bé, “Nhóc con, con đã lớn rồi, là một nam tử hán nhỏ nhỏ rồi, làm gì có nam tử hán nào còn khóc chứ? Xấu hổ quá à”.
Thắng bé chu môi, mắt đỏ hoe nhìn Mộ Thiển, nén nước mắt vào trong, nhưng lại không kìm được nghẹn ngào.
Bộ dạng này thực sự khiến người ta thương xót.
“Mẹ, con không khóc nữa.
Con không khóc nữa thì mẹ sẽ ở lại chứ?” Giọng nói non nớt hỏi.
Mộ Thiển bất lực đưa tay đỡ trán, ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn Mặc Cảnh Thâm, dừng như đang nói: Anh là bố, có thể dỗ dành con trai anh một chút được không? Tôi còn có việc phải đi, anh không nhìn ra sao?
Hơn nữa, anh đã ra lệnh tiễn khách rồi.
Mặc Cảnh Thâm hiểu ý Mộ Thiển, mặc dù trong lòng không mấy sảng khoái, nhưng vẫn nhẫn nại giải thích cho thằng bé, “Con yêu, bố ở đây cùng con được không? Cô này là dì Mộ Thiển, không phải mẹ con”.
“Hu hu…bố lừa người, dì ấy không phải là mẹ con, thì mẹ con đi đâu rồi? Hu hu…lừa người, lừa người…” Thằng bé không kìm được lại rơi nước mắt, tủi thân chất vấn Mặc Cảnh Thâm.
“Cái này…”
Mặc Cảnh Thâm không còn lời nào để nói, không biết trả lời câu hỏi của thằng bé như thế nào.
“Bố nói rồi, mẹ con đã đi một nơi rất xa rất xa, sau này sẽ quay về”.
Mặc Cảnh Thâm tái mặt giải thích.
“Lừa người! Hu hu…bố đã đính hôn với dì Kiều Vi rồi, bố căn bản không cần mẹ nữa, hu hu…con không yêu bố, con ghét bố…”
Trẻ em khóc lóc là một vấn đề rất khó giải quyết.
Bản thân Mộ Thiển cũng có một công chúa nhỏ, nên cô đương nhiên hiểu sự khó khăn này.
Nhưng điều kì lạ là, mỗi lần nhìn thằng bé cô lại nhớ đến công chúa của mình, không thể khống chế được tình cảm của người mẹ, thương xót đứa bé này.
“Ôi ôi, nhóc con đừng khóc nữa, được không?” Cô đưa tay véo má thằng bé, “Dì đồng ý với con, sau này thường xuyên tới thăm con, được không?” Nghĩ đi nghĩ lại, chỉ còn có cách này.
Lời nói xong thì đột nhiên cảm nhận được một ánh nhìn nghiêm nghị đâm thẳng đến.
Nghiêng người, lại đón lấy đôi mắt thâm sâu của Mặc Cảnh Thâm, ánh nhìn trầm thấp, khiến người ta run sợ.
Khóe môi Mộ Thiển giật giật dữ dội, không thể đè nén nổi sự tức giận trong lòng, đột nhiên đứng bật dậy, “Đã không mong gặp lại, thì tôi đi là được chứ gì”.
Mặc dù không nỡ làm thằng bé đau lòng, nhưng thái độ của Mặc Cảnh Thâm thực sự khiến người ta ghét bỏ.
Cô lưu luyến nhìn thằng bé rồi quay người rời đi.
Trong phòng bệnh, tiếng thằng bé khóc ngày cành dữ dội, nhưng rốt cuộc thì thằng bé vẫn là con của Mặc Cảnh Thâm.
Mặc Cảnh Thâm không dỗ được con thì là do anh không có năng lực, chẳng liên quan gì đến cô cả.
Cố kìm nén nỗi đau trong lòng, đi vào thang máy, rời đi.
Vội vã ra khỏi bệnh viện, lại nhìn thấy Tư Cận Ngôn đứng bên đường.
Trong lòng Mộ Thiển thấy áy náy, đi tới bên đó, cười tươi rói, “Học trưởng, thật ngại quá, để anh đợi lâu quá”.
“Không sao, anh vừa gọi xong một cuộc điện thoại thì em quay lại”.
Tư Cận Ngôn cười ôn tồn, nụ cười không khác gì nắng ấm tháng ba, khiến người ta đắm chìm.
“Ngồi xe của anh đi, anh đưa em qua đó”.
Buổi tối, khách sạn Vienna.
Mộ Thiển hẹn Kiều Vi ăn tối tại khách sạn Vienna, bởi vì Tư Cận Ngôn là an hem tốt với Mặc Cảnh Thâm, nên đương nhiên cũng mời cả anh đến.
Lúc cô và Tư Cận Ngôn xuất hiện, thì Mặc Cảnh Thâm, Kiều Vi và Tiểu Bảo đã đến rồi.
“A, mẹ, cuối cùng mẹ cũng đến rồi”.
Thằng bé vừa nhìn thấy Mộ Thiển thì vui mừng không khép nổi miệng, cái chân ngắn tũn chạy thật nhanh về hướng cô.
Mộ Thiển cười dịu dàng, ngồi xổm xuống ôm lấy thằng bé, ra dấu “Suỵt” với thằng bé, “Gọi là dì nhỏ, nếu không sau này dì sẽ không gặp lại con nữa đâu, biết chưa?”
Lúc nói, Mộ Thiển lại liếc mắt về phía Kiều Vi, chỉ thấy cô ấy từ từ đứng dậy khỏi ghế, sắc mặt không mấy vui vẻ.
Nhưng cô cũng không có ý gì, thằng bé chỉ là trẻ con ăn nói lung tung, nhưng thực sự khiến người ta đau đầu.
“Ừm, được.
Con nghe lời…”
“Ừm?”
Lời của thằng bé còn chưa nói hết thì đã nhìn thấy Mộ Thiển nhíu mày, giả bộ tức giận, thì thằng bé lập tức đưa ngón trỏ lên trước miệng, “Suỵt, dì nhỏ, dì nhỏ”.
Thằng bé cười tinh nghịch, cái má múp míp hồng phấn, không nói cũng biết đáng yêu đến mức nào.
“Thế này mới ngoan chứ”.
Mộ Thiển hài lòng cười cười, nắm tay thằng bé cười với Kiều Vi, “Hôm qua cứu thằng bé, nên nó thấy tớ rất thân thiết”.
Lời nói mang hàm ý, nói với Kiều Vi rằng đừng suy nghĩ nhiều.
Kiều Vi bất giác liếc Mặc Cảnh Thâm một cái, thấy anh trầm mặc ngồi trên ghế không nói gì, lúc này mới thở phào một hơi, nói với Mộ Thiển: “Việc này còn phải cảm ơn cậu nữa”.
Ánh mắt cô ấy rời sang Tư Cận Ngôn, “Ấy, Cận Ngôn, sao anh lại cùng Mộ Thiển đến vậy?”
“Mộ Thiển là học muội của anh, hôm nay anh cũng tình cờ gặp cô ấy, nên cùng đến đây luôn”.
Tư Cận Ngôn cười khách sáo giải thích với Kiều Vi.
Ánh mắt của Kiều Vi chuyển qua chuyển lại giữa Mộ Thiển và Tư Cận Ngôn, đánh giá một vòng, rồi nói với ý tứ sâu xa: “Vậy thì tốt quá, hai người đều độc thân, không có việc gì thì thỉnh thoảng có thể hẹn hò”.
Trong lời nói như cố ý làm mối cho hai người họ.
“Dì Kiều, dì nhỏ không thể hẹn hò với chú này được đâu, chú ấy không đẹp trai bằng bố”.
Thằng nhóc lại ăn nói linh tinh.
Một câu này nói ra, thằng bé chẳng cảm thấy gì, nhưng bốn người lớn thì lại anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, không khí đột nhiên trở nên bị đè nén, trầm mặc.
Mặc Cảnh Thâm đập chiếc điện thoại trên tay xuống ban, trợn mắt lạnh lùng nhìn thằng bé, “Qua đây với bố, sau này cấm con không được ăn nói linh tinh nữa!” Sau đó anh lại trợn mắt với Mộ Thiển, ánh mắt sắc lẹm hơi nheo nheo lại, “Cô Mộ, cô và thằng nhóc dường như không thân đúng không?”
Chớp mắt không khí như trong trận chiếc gương súng đã sẵn sàng, thái độ của Mặc Cảnh Thâm đột nhiên biến đổi, có chút phẫn nộ..
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK