- -----
Chương 1182: Bị bỏ thuốc.
Mộ Thiển kể sơ lại mọi chuyện cho Phương Nhu, mong là cô có thể trở về sớm.
Nghe xong những lời của Mộ Thiển, Phương Nhu hỏi: “Theo những gì chị nói thì Ngôn Thương không phải là con cháu nhà họ Thích hả?”
“Ừ.”
“Sao… sao lại như vậy chứ?”
“Ngữ Anh bị tai nạn giao thông, bây giờ đang phải nằm trong ICU, tình hình rất nghiêm trọng, Thích Ngôn Thương đang tự trách bản thân, tâm trạng cũng rất kém.
Chị nghĩ là bây giờ em nên quay về với anh ta đi.
Anh ta… thật sự rất cần em.”
Mộ Thiển thật lòng khuyên Phương Nhu.
“Chị Mộ, em…”
Phương Nhu quay đầu lại nhìn Tiểu Ức Ức đang ngồi trên ghế sofa, ánh mắt có vẻ rất sợ hãi.
Hôm qua Tiểu Ức Ức bất ngờ mất tích, cô sợ đến mức nhũn cả người ra, suýt nữa thì ngất xỉu, người bắt con cô đi, chắc chắn là ông cụ nhà họ Thích.
Dù đã có một người phụ nữ tìm con về giúp, nhưng Phương Nhu vẫn cảm thấy rất sợ hãi.
Cô biết, người phụ nữ đó là người mà Thích Ngôn Thương đã âm thầm phái đến để bảo vệ cô, nhưng chuyện của Tiểu Thang Viên trước kia đã trở thành nỗi ám ảnh trong lòng cô mất rồi.
Phương Nhu rất sợ, cô thật sự rất sợ.
“Chuyện của em chị cũng đã nghe Cảnh Thâm kể rồi, em về đi, chị sẽ sắp xếp cho người bảo vệ em.
Nếu em thật lòng yêu Thích Ngôn Thương thì nên quay về.”
Phương Nhu: “…”
Sau một khoảng thời gian yên lặng suy nghĩ rất dài, cuối cùng cô khẽ gật đầu: “Được rồi, vậy bây giờ em quay về đây.”
Trước kia cô rời khỏi Thích Ngôn Thương là vì bị ông cụ nhà họ Thích uy hiếp.
Bây giờ cô đã biết rõ thân phận của Thích Ngôn Thương rồi, mà anh cũng đã trở mặt với ông cụ nhà họ Thích, tình hình chẳng ổn chút nào, Phương Nhu cũng cảm thấy mình nên quay lại bên anh.
Sau khi cúp điện thoại của Mộ Thiển.
Phương Nhu cầm điện thoại di động, ngồi ngẩn ra một lúc rồi mới đi ra khỏi phòng khách, đứng ngoài sân, cô do dự một lúc lâu rồi mới dựa vào trí nhớ của mình bấm số điện thoại của Thích Ngôn Thương.
“Tút tút tút…”
Điện thoại có chuông nhưng đầu dây bên kia lại không có ai nghe máy.
Phương Nhu gọi mấy cuộc liền nhưng vẫn không có ai nghe máy.
Cô không hề biết là vì ông cụ Thích và Thích Đông Thành vì chuyện trả thù mà đã công khai số điện thoại của Thích Ngôn Thương, từ mười hai giờ đêm qua đến giờ, anh đã bị vô số người gọi điện đến mắng chửi.
Vậy nên Thích Ngôn Thương đã dứt khoát đổi sang dùng điện thoại khác.
Phương Nhu vốn đã quan tâm đến Thích Ngôn Thương, giờ không gọi được cho anh thì cô lại càng lo lắng hơn.
Cô quay người đi vào nhà, nói với Diệp Trăn: “Anh Diệp Trăn, bây giờ em cần về nước một chuyến.”
Tiểu Ức Ức đang ngồi trên ghế sofa, ôm bình sữa bột uống.
Diệp Trăn đang đứng cạnh máy đun nước, cầm một chiếc cốc rồi rót nước cho Phương Nhu, sau đó anh ta quay người đến trước mặt cô: “Có phải là có chuyện gì rồi không? Nào, uống một cốc nước rồi nói xem nào.”
“Em không khát.
Bây giờ em phải về thật…”
“Em tự nhìn mình xem, cả người toàn là mồ hôi.
Uống cốc nước rồi ngồi xuống nói chuyện đi nào.
Với cả, em có muốn về thì cũng phải đặt vé máy bay đã chứ?”
Diệp Trăn nắm tay Phương Nhu, đặt cốc nước vào tay cô rồi dắt cô đến ngồi ở sofa: “Em uống nước đi đã, để anh xem vé máy bay giúp em.”
“Vâng, vậy cảm ơn anh Diệp Trăn.”
Phương Nhu cảm thấy rất biết ơn Diệp Trăn, cô cảm thấy mấy ngày này anh ta chăm sóc mình rất chu đáo, nếu không thì khoảng thời gian vừa rồi cô đã rất chật vật.
Cô cầm cốc lên, uống mấy ngụm lớn, nhưng uống xong thì lại cảm thấy có mùi gì đó hơi là lạ.
“Anh Diệp Trăn, sao nước có mùi gì lạ thế?”
Diệp Trăn nhìn cô, chỉ mỉm cười: “Có gì mà lạ chứ? Chắc là do em sốt ruột quá nên mới thấy vậy thôi.”
“Đâu có đâu.”
Phương Nhu bỏ cốc xuống, đến gần chỗ Diệp Trăn, ghé sát mặt vào điện thoại của anh ta: “Cho em xem đi, chuyến bay gần đây nhất là vào lúc nào thế? Em rất sốt ruột, muốn về ngay lập tức.”
“Đừng sốt ruột, để xem đã.”
Vì chênh lệch múi giờ, bây giờ ở Hải Thành đang là bảy giờ sáng, còn ở nước C thì đang là bảy giờ tối.
Hai người mở điện thoại, phát hiện ra chuyến bay sớm nhất là đúng bảy rưỡi.
Vậy cũng có nghĩa là không có chuyến bay nào cả.
“Không còn nữa à? Anh Diệp Trăn, vậy anh kiểm tra giúp em xem có thể bay chuyến tiếp không?”
Không thể bay thẳng được thì bay chuyến nối tiếp thôi.v
Dù thế nào thì Phương Nhu cũng muốn dùng tốc độ nhanh nhất để về nước.
Mấy ngày vừa rồi cô vẫn luôn lo lắng cho Thích Ngôn Thương, chỉ tiếc là giữa hai người còn có ông cụ Thích chặn ngang, Phương Nhu không muốn thấy cảnh Thích Ngôn Thương trở mặt với ông cụ Thích, nên mới chọn việc rời đi.
Dù là vì con hay là vì Thích Ngôn Thương thì cô cũng chỉ có lựa chọn đó thôi.
“Em xem đi, đây là chuyến bay nhanh nhất rồi, phải lên chuyến bay lúc bốn giờ sáng để đến Los Angeles, sau đó đi từ Los Angeles đến Hải Thành.
Chắc tầm đến đêm mai thì em sẽ đến Hải Thành.
Nhưng như vậy thì chẳng thà em đợi đến sáng sớm ngày mai rồi bay thẳng còn hơn.”
Diệp Trăn chỉ vào bảng thống kê giờ bay rồi nói với Phương Nhu.
“Hầy, sao lại muốn như vậy rồi chứ?”
Phương Nhu thở dài một hơi, đưa tay ra quạt vào mặt mình, “Phù… nóng quá.”
“Có thể là do em quá sốt ruột thôi.”
Diệp Trăn mỉm cười, ánh mắt lộ ra vẻ gian xảo.
Phương Nhu hạ tầm mắt xuống, trong đầu toàn là hình ảnh của Thích Ngôn Thương.
Ngồi thêm một lúc nữa, Phương Nhu cảm thấy người mình càng ngày càng nóng hơn: “Anh Diệp Trăn, anh có thấy nóng không?”
“Cũng bình thường mà.”
“Trời ạ, em nóng quá, em muốn đi tắm.”
Nói xong, cô đứng dậy, chuẩn bị đi về phòng.
Nhưng nào ngờ vừa mới đứng lên thì tầm mắt Phương Nhu đã tối sầm lại, suýt thì ngất xỉu.
Cũng may là Diệp Trăn đã kịp thời đưa tay ra đỡ cô vào lòng mình: “A Nhu, em có sao không?”
Lúc này Phương Nhu mới nhận ra cả người mình đã nhũn ra, cô dựa hẳn vào người Diệp Trăn, đỡ trán, yếu ớt nói: “Anh Diệp Trăn, em thấy hơi chóng mặt.”
“Em bị sao thế? Nào, để anh đỡ em về phòng rồi gọi bác sĩ tư nhân đến để khám xem em thế nào nhé.”
“Không sao đâu, không sao đâu, chắc là bị thiếu máu thôi.”
Cứ như vậy, Diệp Trăn đỡ Phương Nhu về đến tận phòng ngủ.
Lúc để Phương Nhu nằm lên giường, Diệp Trăn lại “không cẩn thận” trượt chân ngã xuống, vừa khéo lại đè lên người Phương Nhu.
“Ưm, anh Diệp Trăn…”
“A Nhu, anh xin lỗi…”
“Nóng… nóng quá…”
“Em nóng à?”
Diệp Trăn thấy Phương Nhu nằm trên giường, đang nhăn trán, nhắm mắt lại, anh ta chớp mắt một cái, đáy mắt lóe lên ánh sáng gì đó.
“Vậy để anh giúp em thay bộ quần áo khác nhé.”
Nói xong, anh ta định đưa tay ra cởi cúc áo của Phương Nhu, nhưng lúc này cô vẫn còn chút tỉnh táo, cô đưa tay ra vỗ vào cánh tay anh ta: “Anh Diệp Trăn, không cần… không cần đâu…”
“Được rồi, vậy anh ra ngoài trước đây.”
Diệp Trăn đứng dậy, đi thẳng ra ngoài.
Anh ta đứng bên ngoài phòng ngủ, nhấc tay lên nhìn đồng hồ: “Mười phút, đúng mười phút sau anh đợi em cầu xin anh.”
Thời gian từ từ trôi đi, càng ngày Phương Nhu trong phòng lại càng cảm thấy nóng hơn.
Cảm giác nóng bỏng trong người và sự khát khao đang liên tục giày vò cô.”
Dần dần, đầu óc cô cũng không còn tỉnh táo nữa.
“Ưm…”
Từng tiếng rên rỉ cứ vậy mà vang lên trong phòng, xen lẫn trong từng hơi thở.
Diệp Trăn canh đúng giờ, đi vào phòng.
Vừa vào thì đã thấy Phương Nhu không còn mảnh vải nào trên người.
“A Nhu?”
Anh ta gọi một câu.
“Anh… Diệp Trăn?”
Phương Nhu đứng dậy, đi thẳng về phía Diệp Trăn, ôm chầm lấy anh ta: “Anh Diệp Trăn, ưm… người anh… trên người anh có mùi gì dễ chịu quá.”.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK