Nếu như so sánh giữa đứa bé và phòng ở thì đứa bé vẫn quan trọng nhất.
Vốn dĩ tay Thích Ngôn Thương đang mở dây an toàn trở nên cứng đờ, chần chờ hai giây sau đó anh ta lại tiếp tục ngồi ngay ngắn: “Phương Nhu có phải là em không biết phân biệt phải trái hay không?”
“Nếu như có một ngày có người hại chết ba mẹ của anh rồi lại tự tay cướp con của anh, vậy anh vẫn sẽ đối xử với người đó bằng vẻ mặt tươi cười sao?”
Phương Nhu hỏi ngược lại.
Phanh ――
Cô ấy đã chạm đến vảy ngược của Thích Ngôn Thương, anh ta bỗng nhiên đập tay vào trên tay lái không cẩn thận ấn xuống cái còi phát ra tiếng tít tít tít.
Anh ta nghiêng mắt, một đôi mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm cô ấy: “Mẹ tôi bị mẹ em hại chết, đứa bé ở trong bụng của em chính là con của Thích Ngôn Thương tôi.
Cái trước là sự thật đã định, cái sau theo như ý của em thì em không định đưa con cho tôi.
Vậy em nói xem tôi sẽ có tâm trạng thế nào khi đối mặt với em?”
Một câu nói làm cho Phương Nhu nghẹn họng không trả lời được.
Mẹ của cô ấy hại chết mẹ của Thích Ngôn Thương, mặc dù đứa bé ở trong bụng của cô ấy là con của cô ấy nhưng cũng là con của Thích Ngôn Thương.
Nếu như đứa bé được sinh ra nhưng cô ấy lại không giao đứa bé cho nhà họ Thích vậy thì cô ấy sẽ trở thành loại người mà cô ấy vừa mới nói tới.
Phương Nhu mấp máy môi hít mũi nói: “Cậu chủ Thích, nhà họ Thích các người có rất nhiều tiền, điều kiện của anh cũng rất tốt, những người phụ nữ thích anh có thể xếp hàng dài hơn năm cây số.
Tôi…Tôi có thể thành khẩn cầu xin anh…”
Nói đến đây bỗng nhiên giọng nói của cô ấy trở nên nghẹn ngào khàn khàn, đôi mắt xinh đẹp gợn sóng nước: “Tôi thành khẩn cầu xin anh hãy buông tha cho tôi và đứa bé ở trong bụng có được không? Anh còn có cả nhà họ Thích, tương lai anh vẫn còn có thể tìm được người phụ nữ thích anh.
Mà tôi chỉ có đứa bé, anh cũng biết sức khỏe của tôi có lẽ sau này không thể sinh con được nữa.
Đứa bé này cũng có thể là đứa bé cuối cùng của tôi nên tôi có thể cầu xin anh rộng lòng giúp đỡ được không?”
Phương Nhu không muốn ăn nói khép nép với Thích Ngôn Thương nhưng đã nói đến mức này rồi thì cô ấy cũng muốn nói rõ tất cả những lời ở trong lòng mình.
Cô ấy quay đầu, hốc mắt ửng đỏ nghênh đón ánh mắt lạnh như băng của Thích Ngôn Thương.
Dáng vẻ của cô ấy điềm đạm đáng yêu còn kèm theo vẻ mềm mại suy yếu nên làm sao có thể không làm cho người ta đau buồn chứ?
Ít nhất khi Thích Ngôn Thương nhìn thấy dáng vẻ này của cô thì trong lòng cảm thấy hơi phức tạp.
Sau khi nhìn nhau chằm chằm vài giây anh ta quay đầu nhìn sang chỗ khác lạnh lùng nói: “Tôi đã từng nói trước khi đứa bé được sinh ra thì tôi sẽ không làm ảnh hưởng tới cuộc sống của em cũng sẽ không nói tới chuyện đi hay ở của đứa bé.
Khoảng thời gian này em cần phải điều dưỡng sức khỏe cho thật tốt.
Biệt thự này sẽ được sang tên cho em, nếu như em bằng lòng thì có thể ở lại đây, tôi cam đoan sẽ không có người nào tới quấy rầy em cũng sẽ không quy định phạm vi hoạt động của em.”
Thích Ngôn Thương dừng lại vài giây cuối cùng lại nói thêm một câu: “Nếu như em không băng lòng ở lại đây thì có thể đến biệt thự Ngự Cảnh.
Nhưng tôi muốn nói cho em biết anh lớn và Mộ Thiển đã kết hôn nên hai người họ cần có cuộc sống riêng, em ở đó sẽ làm ảnh hưởng đến cuộc sống của Mộ Thiển.”
Họ đều đã là người trưởng thành nên có rất nhiều chuyện trong lòng đều hiểu rất rõ ràng.
Sao Phương Nhu có thể không hiểu rõ những lời mà Thích Ngôn Thương nói chứ?
Cô ấy cũng không muốn ở lại trong biệt thự Ngự Cảnh làm ảnh hưởng tới cuộc sống của Mộ Thiển nhưng cô ấy lại sợ cô đơn khi ở một mình.
Cô ấy sống một mình ở nước ngoài hai tháng đã đủ để cho cô ấy nếm thử tất cả mùi vị của sự cô đơn, Phương Nhu không muốn phải cảm nhận cái loại cảm giác này một lần nào nữa lại càng không muốn nếm thử.
Cô ấy sợ, thật sự rất sợ.
Phương Nhu chậm chạp không nói gì, dường như Thích Ngôn Thương có thể cảm nhận được sự do dự không quyết của cô ấy.
Anh ta bỗng nhiên nói: “Nếu như em lo lắng sẽ cô đơn khi ở một mình thì tôi sẽ cho người tới ở với em, lúc rảnh…Tôi…Tôi cũng có thể tới thăm con.”
Nói xong Thích Ngôn Thương còn nói thêm: “Nơi này dựa vào núi ở cạnh sông nên phong cảnh rất đẹp, đây là nơi thích hợp để tu thân dưỡng tính.”
Phương Nhu lại im lặng, cuối cùng Thích Ngôn Thương nói thẳng: “Còn năm tháng nữa là em sẽ sinh, em định đợi ở biệt thự Ngự Cảnh năm tháng sao? Sau khi đứa bé được sinh ra thì sao? Em hẳn là hiểu rất rõ ràng phụ nữ sau khi sinh và phụ nữ đang mang thai không thể ở lại nhà người khác quá lâu.
Các cụ ngày xưa cho rằng đó là điều rất đen đủi.”
Anh ta nhắc nhở.
Không nói thì không sao, anh ta vừa mới dứt lời thì Phương Nhu đã nhớ tới chuyện này.
Nhớ kỹ năm đó mẹ cô ấy cũng đã nói những lời này.
Sau khi suy nghĩ và giãy dụa thì cô ấy mới nói: “Vậy tôi…Vậy tôi vẫn nên về nhà của tôi thì tốt hơn.”
Cô vừa mới dứt lời thì Thích Ngôn Thương đã xuống xe đi vòng qua tay lái phụ mở cửa xe ra: “Căn phòng mà em thuê đó sao, không gian ở đó quá nhỏ nên tôi cũng không hy vọng con trai của tôi sẽ phải sống trong không gian nhỏ như vậy.”
Anh ta đứng ở ngoài cửa xe nhìn về phía cô ấy thấy cô ấy chậm chạp không di chuyển lại nói tiếp: “Xuống xe.”
Giọng điệu của anh ta có vẻ như là ra lệnh hoàn toàn không cho Phương Nhu có bất cứ lựa chọn nào khác.
Phương Nhu ngẩn người tháo dây an toàn bước xuống xe.
Cô ấy đứng ở trong sân của biệt thự nhìn xung quanh bốn phía, đúng như Thích Ngôn Thương nói phong cảnh ở đây rất đẹp, biệt thự cũng rất lớn.
Sân của biệt thự dựa vào một cái hồ nhân tạo, bên cạnh hồ nhân tạo là một vườn hoa, bên phải biệt thự là bể bơi và khu nghỉ ngơi.
Sân có cây cối xanh tốt và được chăm sóc rất tốt.
Biệt thự có kiểu dáng phong cách Châu Âu rất xinh đẹp giống như lâu đài của công chúa ở trong truyện cổ tích.
Đứng ở trong sân biệt thự nhìn đài phun nước trước mặt, bên trong có nhạc đang được tấu lên với những nốt nhạc du dương suối phun lúc cao lúc thấp, thỉnh thoảng có cơn gió khẽ thổi ngang qua làm cho hơi nước phả lên trên mặt tạo ra cảm giác mát lạnh.
“Vào trong đi.”
Thích Ngôn Thương cầm theo sản phẩm dinh dưỡng nhìn thấy Phương Nhu đi rất chậm, dáng vẻ giống như do dự không muốn đi vào nên anh ta dứt khoát bước tới nắm tay cô ấy rồi đi vào.
Hai người đi ngang qua đài nhạc nước thì ở bên kia có hai hàng khoảng mười người giúp việc đang đứng ở đó.
“Chào ông chủ.”
Đám người giúp việc mặc đồng phục thống nhất nhìn thấy Thích Ngôn Thương bèn khom người chào.
Thích Ngôn Thương đứng vững lạnh lùng nói: “Từ hôm nay trở đi cô ấy chính là chủ của biệt thự nên mọi người chắc chắn phải nghe lời của cô ấy, nếu như để cho tôi phát hiện ra người nào không tôn trọng cô ấy thì tự gánh hậu quả.”
Anh ta vừa ra lệnh thì ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn về phía Phương Nhu, trong lúc nhất thời Phương Nhu cảm thấy hơi bối rối.
“Vâng ông chủ, bà chủ.”
Bỗng nhiên không biết người nào kêu Bà chủ nhưng Thích Ngôn Thương cũng không phản bác lại.
Những người còn lại lập tức cùng nhau gật đầu kêu Chào bà chủ.
Phương Nhu lúng túng trước cách gọi không thể hiểu được ngay, lúc này cô ấy giải thích: “Mọi người…Mọi người hiểu lầm rồi.
Tôi…”
Cô chỉ mới nói được một nửa Thích Ngôn Thương đã nắm tay cô đi vào.
Hai người đi vào trong phòng khách Phương Nhu đánh giá căn biệt thự, lúc này cô ấy mới biết mức độ xa hoa của biệt thự, mặc dù phong cách khác với biệt thự Ngự Cảnh nhưng cũng không thua kém chút nào.
Thích Ngôn Thương đưa sản phẩm dinh dưỡng trong tay cho người giúp việc ở bên cạnh: “Sau này nhớ cho cô ấy uống những thứ này đúng giờ.”
“Vâng thưa ông chủ.”
Người giúp việc gật đầu.
Thích Ngôn Thương vẫn nắm tay Phương Nhu dẫn cô ấy đi lên trên lầu.
Khi đi trên cầu thang xoắn ốc Thích Ngôn Thương cảm thấy hình như Phương Nhu không theo kịp tốc độ của anh ta, vì vậy anh ta nhanh chóng giảm tốc độ.
Để hai người duy trì khoảng cách một trước một sau, chỉ là anh ta chưa từng buông bàn tay đang nắm tay của cô ấy ra.
Ban tay mềm mại hơi lạnh lẽo được nắm ở trong lòng bàn tay của anh ta cực kỳ giống như băng và lửa đan xen vào nhau làm cho đáy lòng Thích Ngôn Thương có cảm giác tinh tế không thể giải thích được..
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK