Mục lục
Đọc truyện: Cô Vợ Trọng Sinh Của Mặc Thiếu : Tổng Tài Dịu Dàng Cưng Chiều Em
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


- -----
Chương 1196: Điểm tốt của Bạc Dạ.

"Đến rồi cô sẽ biết thôi."
Bạc Dạ trả lời có lệ một câu.
Câu trả lời của anh ta rất qua loa, thậm chí còn không buồn nhìn Nghê San San một cái.
Nghê San San liếc mắt nhìn chăm chú vào Bạc Dạ, dường như muốn bắt lấy chút tâm tư biến hóa trên khuôn mặt tuấn tú như tiên nhân của anh ta, thế nhưng nhìn rất lâu, cho dù người đàn ông kia cảm giác được cô ta đang nhìn mình, vẫn không hề có chút phản ứng nào khác.
Trái tim nóng rực của Nghê San San từng chút từng chút trở nên lạnh dần, răng trắng cắn lấy môi hồng, đôi đồng tử trong trẻo lấp lánh tầng hơi nước, nhưng hai tay chỉ nắm chặt lấy đai an toàn, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ không nói lời nào.
Lại một tiếng nữa trôi qua, hình như đã tiến vào quân khu.
Trước mặt có một trạm kiểm soát, bên ngoài trạm là những hàng lính mặc áo rằn ri đứng đó, từng người súng thật đạn thật, mặc bộ áo chống đạn, biểu cảm nghiêm túc, chỉnh tề.
"Bây giờ...!có phải anh nên nói cho em biết là đi đâu rồi không?"
Nghê San San nhỏ giọng hỏi.
Xe con cách trạm kiểm soát khoảng năm mươi mét, Bạc Dạ dừng xe con lại, kéo phanh xe, sau đó mới ung dung gỡ kính râm xuống, nghiêng đầu nhìn cô ta.
Đôi mắt ma mị câu dẫn người kia nhìn về phía Nghê San San, trầm giọng nói: "Ẩn Tộc."
"Ẩn Tộc?"
Đầu óc Nghê San San lập tức như bị nổ tung, chỉ biết ngây người nhìn anh ta, rất lâu sau vẫn chưa hồi hồn lại.

Dáng vẻ kinh ngạc rơi vào mắt Bạc Dạ, nhưng không chiếm được chút đồng tình nào từ người đàn ông này.
Chỉ nghe anh ta nói tiếp: "Muốn ở lại bên cạnh tôi, bắt buộc phải nghe lời tôi, nếu không thì bây giờ cô có thể rời đi."
Nói xong, người đàn ông tháo đai an toàn ra, ung dung đẩy cửa xe bước xuống, sầm một tiếng hất cửa xe đóng lại.
Động tác xuống xe liền một mạch, phóng khoáng mà đẹp trai.
Nghê San San ngồi trên ghế phụ xe, nhìn người đàn ông đang bước lên phía đầu xe con, ánh nắng chiều tà kéo bóng anh ta dài ra, màu nắng vàng phủ lên người anh ta, nhìn càng thêm phần mơ hồ.
Gió nhẹ thổi qua, bốn phía có mùi cỏ thơm lay động, làm vạt áo gió màu xanh quân đội của anh ta theo gió mà đung đưa, nhưng mái tóc đẹp vẫn không chút động đậy, cả người đứng thẳng đón gió, vô cùng khôi ngô, cho dù chỉ là một bóng lưng cũng phải khiến người ta rung động như vậy.
Những năm nay, Nghê San San gặp qua vô số người, nhìn qua không ít trai đẹp, nhưng không thể không nói đến mấy người Mặc Cảnh Thâm, Thích Ngôn Thương, Bạc Dạ thật sự là kiểu đẹp trai đứng đầu cả nước.
Có thể nhìn thấy trên người bọn họ hơi thở của sự trưởng thành, trầm ổn, ngạo mạn, lạnh lùng, không nói năng tùy tiện, chính kiểu người lạnh lùng muốn cách xa người ta ngàn dặm lại càng khiến bọn họ thêm vẻ cao quý, thêm sự mê hoặc.
Nghê San San biết rất rõ, bây giờ cô ta đang bơ vơ không chỗ dựa, đại để là chỉ có thể bám chặt vào Bạc Dạ mới là con đường thối lui duy nhất.
Nếu không như vậy, chờ đợi cô ta sẽ chỉ là cuộc sống nhàm chán vô vị.
Kiểu sống đó, cô thực sự trải qua đủ rồi.
"Phù!"
Một hồi suy nghĩ kỹ lưỡng, cô ta thở dài một hơi, dường như đã ra một quyết định kinh người gì đó, đẩy cửa xe bước xuống, cô ta bước về phía Bạc Dạ.
Từng bước từng bước tiến gần đến Bạc Dạ, có thể nghe thấy anh ta đang dùng tiếng Anh lưu loát nói chuyện với đối phương.
Chỉ là...
Cô ta nghe không hiểu gì cả.
Gia cảnh Nghê San San không hề xuất sắc, lúc đi học cũng không có cố gắng, mỗi ngày đều lăn lộn kiếm sống, thành tích tệ hại đến rối tinh rối mù, càng đừng nói đến điểm tiếng Anh.
Hậu quả của việc ban đầu không học hành tử tế chính là...!bây giờ đến giao lưu cơ bản bằng tiếng Anh cũng không biết.
Bước dần đến bên Bạc Dạ, người đàn ông đứng đối diện Bạc Dạ đánh giá Nghê San San một phen, sau đó tiếp tục nói chuyện với Bạc Dạ.
"Hai người đang nói gì vậy?"
Cô ta nhỏ giọng hỏi.
Đại khái là không đủ dũng khí cùng cảm giác an toàn, làm cho cô ta dù chỉ hỏi một chuyện ở trước mặt Bạc Dạ cũng phải cẩn thận từng li từng tí.
Bạc Dạ móc hai tấm thẻ qua trạm từ trong túi áo gió đưa cho người lính, đồng thời nói với Nghê San San: "Chuyện của Ẩn Tộc cô nên biết rõ một hai, phải biết nơi đây không phải ai muốn vào đều có thể vào được.

Tôi đang chứng minh thân phận của cô với bọn họ."
"Thân phận của em?"
Nghê San San mất hết tự tin: "Em chỉ là một người bình thường, thật sự có thể vào được sao?"
"Đương nhiên không thể."
Bạc Dạ lạnh lùng đáp một câu, sau đó đưa thẻ qua trạm cho cô ta nhìn một cái: "Từ bây giờ trở đi, cô chính là Mộ Thiển, chỉ cần có thân phận của cô ấy, cô mới có thể bước vào Ẩn Tộc."
Nghê San San tiếp lấy thẻ qua trạm, cẩn thận nhìn ngắm, dòng giới thiệu thân phận đầu tiên, tên của cô ta là Mộ Thiển!

Cho nên, bây giờ cô ta đang là "lấy giả làm thật", thực sự dùng thân phận của Mộ Thiển, trà trộn vào Ẩn Tộc?
Chuyện của Ẩn Tộc cô ta cũng nghe nói một hai, đại khái cũng biết một chút.
Chỉ là cô ta chưa từng nghĩ đến rằng có một ngay cô ta sẽ xuất hiện ở một nơi như thế này.
Ngay lúc cô ta đang cúi đầu nhìn thẻ trong tay đến phát ngốc, Bạc Dạ vô tình giật đi tấm thẻ trong tay cô đưa cho người lính, tiếp tục dùng tiếng Anh lưu loát nói chuyện với đối phương.

N hảy hố truyện nhanh nhất tại Nhayho.

com"
Ngay lúc này, sự tự ti mù chữ đến từ trong nội tâm xông thẳng lên đầu, khiến cô ta không rõ là tư vị gì.
Nghiễm nhiên như một con cá trên thớt, mặc người chia cắt.
Lúc này, người duy nhất cô ta có thể tin tưởng và dựa dẫm chỉ có Bạc Dạ, cho dù Bạc Dạ đem cô ta bán đi, cô ta cũng không cách nào phản kháng.
"Follow me."
Người lính áo rằn ri ngoắc ngoắc tay với hai người, sau đó quay người đi về phía bốt cảnh sát đằng nọ.
Câu nói tiếng Anh đơn giản, Nghê San San đương nhiên nghe hiểu.
Đi theo Bạc Dạ hướng về phía người lính.
"Bước vào Ẩn Tộc không được phép mang theo bất kì thiết bị hiện đại nào, chỉ có thể đem chút quần áo đơn giản để thay đổi.

Hiểu không?"
"Cũng không thể đem điện thoại và thẻ ngân hàng sao?"
"Không được."
"Vậy làm sao em liên lạc được với anh?"

"Yên tâm, tôi không làm mất cô đâu."
Người đàn ông không chú ý đáp một câu.
Lại không biết một câu nói ấy đã cho Nghê San San tất cả hy vọng.
Anh ta nói...!yên tâm, tôi sẽ không làm mất cô đâu.
Nghê San San không khỏi dừng bước chân, ánh mắt si ngốc chăm chăm nhìn anh ta, nội tâm nổi lên gợn sóng, khiêu khích tiếng lòng cô ta, khiến cô ta như con nai con chạy lung tung vậy.
"Sao thế, hối hận rồi?"
Cảm nhận được cô ta vẫn đứng nguyên tại chỗ chưa đi qua, Bạc Dạ ngoảnh đầu lại nhìn cô ta, câu nói lạnh lẽo nháy mắt kéo Nghê San San từ trong hoan tưởng về hiện thực.
Giọng nói lạnh lùng trực tiếp đánh cô ta vào dòng sông băng, không nguyên do mà run rẩy, khiến cô ta lập tức tỉnh táo lại.
Tỉnh lại đi, mày chỉ là một quân cờ của Bạc Dạ, đang có giá trị lợi dụng thì nên biết trân trọng.
"Không phải, sao có thể chứ."
Cô ta mím môi cười, trong nụ cười hiện lên sự khổ tâm và bất lực.
Hai người bước đến trạm dừng, nhập dấu vân tay và quét mặt đăng kí, xác định thân phận sau đó bước vào.
Bước vào bên trong trạm kiểm soát là một phòng làm việc rất rộng lớn, hai người bỏ đồ đạc vào trong, cất đi, chỉ cầm chút quần áo thay thế và tiền mặt.
Ngay cả quần áo thay thế và tiền mặt cũng đều phải kiểm tra.
Vô cùng nghiêm khắc..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK