Mục lục
Đọc truyện: Cô Vợ Trọng Sinh Của Mặc Thiếu : Tổng Tài Dịu Dàng Cưng Chiều Em
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Tư Cận Ngôn muốn đuổi theo.

Bước chân Mộ Thiển từ từ chậm lại, cô quay người nhìn anh, hít sâu một hơi: “Học trưởng, người vừa nãy chính là chồng của em.

Sau này anh cũng đừng nên tìm em nữa, để tránh phiền toái không đáng có.”
Cô hạ thấp giọng, chỉ đủ để hai người nghe thấy.

Nét cười cứng lại trên gương mặt Tư Cận Ngôn, khóe miệng anh giật giật như muốn nói gì đó, cuối cùng lại không biết nên nói gì.

Mộ Thiển trở về phòng.

Cả đêm cô không ngủ được, cứ trằn trọc mãi, tới sáng sớm ngày hôm sau mới nặng nề thiếp đi.

Buổi chiều, tàu theo đúng lịch về đến cảng, Mộ Thiển không chào hỏi Tư Cận Ngôn đã vội vàng đi.

Nghỉ ngơi một buổi, hôm sau, cô trở lại công ty.

Sau khi cô xử lý việc ở công ty cả buổi, trợ lý Phương Nhu đi đến: “Mộ tổng, tổng giám đốc tập đoàn Mặc thị đến rồi.”
Mặc Cảnh Thâm?
Anh tới đây lúc này để làm gì?
“Để anh ta vào đi.”
Mặc Cảnh Thâm đi vào văn phòng, nhìn Mộ Thiển một cách đầy ý nhị.

Anh chậm rãi đánh giá phòng làm việc của cô, rồi thoải mái đi đến ghế salon ngồi xuống.

Trông thấy Mặc Cảnh Thâm, đáy lòng Mộ Thiển có chút khẩn trương.


Dù có cùng Mặc Cảnh Thâm tay trong tay, hay có từng cùng anh ta phát sinh quan hệ, đến giờ cô đối với việc cặp mặt anh trực tiếp vẫn cảm thấy rất khẩn trương.

“Có chuyện gì sao?”
Cô đi đến trước mặt anh, mở lời.

Người đàn ông ngồi vắt chéo chân, giống như một vị đế vương cao ngạo, cả người phát ra khí thế bá đạo.

Ánh nhìn lạnh nhạt bắn về phía Mộ Thiển, thấy cô chớp mắt liên tục, cả người tỏ vẻ căng thẳng, mất tự nhiên: “Cô rất sợ tôi?”
Mộ Thiển cúi đầu, tránh ánh mắt của Mặc Cảnh Thâm, đi về phía cửa sổ sát đất, hai tay khoanh trước ngực, nhìn ra phía ngoài: “Nếu tôi đã hứa với anh thì tôi nhất định sẽ làm được.

Tuy nhiên, hiện tại công việc ở công ty bề bộn, hãy cho tôi chút thời gian xử lý.

Xong xuôi rồi, tôi nhất định sẽ rời đi, không hối hận.”
Vốn dĩ, Hải Thành, cô không có ý định trở về nơi này.

Nhưng ai ngờ được, Cẩm Điềm Điềm muốn ra nước ngoài phát triển sự nghiệp, cô chỉ có thể trở về quản lý công ty trong nước.

Nếu giao cho người khác quản, cô thật sự không yên tâm.

“Tôi đến đây, là để cùng cô đàm phán về việc thu mua.” Mặc Cảnh Thâm chỉ trầm mặc một thoáng, rồi đáp lại ngay.

“Thu mua?”
Mộ Thiển bất ngờ quay lại, cảm giác nhìn không thấu người đàn ông này: “Anh có ý gì?”
“Để cô mau rời khỏi Hải Thành, cách nhanh nhất là trực tiếp thu mua tập đoàn MY.”
Càng nghĩ, Mặc Cảnh Thâm càng cảm thấy sự tồn tại của Mộ Thiển là một tai họa.

Thái độ của Tư Cận Ngôn đối với Mộ Thiển, anh nhìn một lần là hiểu ngay
Thêm vào đó, hai ngày nay, Tiểu Bảo làm ầm ĩ ở nhà, đòi gặp Mộ Thiển, anh càng cảm thấy người phụ nữ này không thể giữ lại được.


Mau chóng để cô ta rời khỏi Hải Thành, mới là biện pháp tốt nhất.

“Việc này…” Mộ Thiển do dự vài giây, rồi lắc đầu: “Không được.”
Tập đoàn MY là công sức bao lâu của cô, bao nhiêu vất vả mới gây dựng được như ngày hôm nay.

Cẩm Điềm Điềm chỉ có ít cổ phần, nếu như cô bán đi, Cẩm Điềm Điềm cũng sẽ không nói gì.

Không dễ dàng gì mới gây dựng được cơ nghiệp, Mộ Thiển không cam lòng bán đi như vậy.

“Ba trăm triệu, tôi thu mua tập đoàn MY, cô rời đi.” Người đàn ông trực tiếp cầm hợp đồng đặt lên bàn: “Ba trăm triệu, đây là số tiền các người có kiếm cả mười năm cũng không được.

Xem như trông vào quan hệ giữa cô và Kiều Vi trước kia, đây là sự thỏa hiệp lớn nhất của tôi.”
Ý trên mặt chữ, ba trăm triệu, buộc cô phải rời đi, ngoài ra không còn gì khác.

Cô không có cơ hội nói xen vào.

“Mặc…”
Mộ Thiển lắc đầu, cười nhạt mà lại có chút nghẹn ngào, quay người hướng về cửa sổ, hít sâu một hơi: “Thật khó hiểu, không biết tại sao tôi lại về nước lúc này, để làm cái gì cơ chứ? Mặc Cảnh Thâm, tôi đồng ý với anh, sẽ rời đi.

Nhưng tập đoàn MY, tôi sẽ không bán!”
Công ty là do cô một tay gầy dựng nên, chẳng khác nào đứa con dứt ruột sinh ra, đầy ắp kỷ niệm
Có tiền, đương nhiên là tốt.

Nhưng bởi vì gặp phải Kiều Vi và Mặc Cảnh Thâm, cô không cách nào sống yên ổn.

“Xem ra, lời tôi nói vẫn chưa đủ rõ ràng.”

Thái độ của Mặc Cảnh Thâm lạnh lẽo hơn vài phần, nhắc lại lần nữa:“Hoặc cô cầm ba trăm triệu rời đi, còn không thì MY của cô sẽ biến mất, cô chọn đi.”
Anh bỏ lại một câu, rồi đứng dậy bỏ đi.

“Mặc Cảnh Thâm”
Mộ Thiển gọi lớn một tiếng, đi nhanh vượt qua anh, chắn trước mặt: “Anh dựa vào đâu mà muốn làm gì thì làm như vậy? Mộ Thiển tôi thiếu nợ gì anh ư?Tư Cận Ngôn nói yêu tôi, đó là chuyện của anh ta, anh đi mà quản anh ta, tại sao lại phải nhắm vào tôi? Tôi chỉ là một cô gái yếu đuối, sao phải phiền anh ngày nào cũng dành hết tâm tư nhắm vào tôi vậy?”
Cô cảm thấy vô cùng oan ức.

Chẳng qua là lên một chuyến tàu để chúc mừng sinh nhật học trưởng, lại bị mất đi sự trong sạch một cách đầy oan uổng.

Bây giờ còn bị Mặc Cảnh Thâm nhắm đến mỗi ngày.

Cô mới trở về nước có mấy ngày, mà mọi chuyện đã rối tinh rối mù hết lên.

Tất cả mọi chuyện đều là do trước đây, cô cứu Tiểu Bảo, nếu không, sao lại ra nông nỗi này?
“Cô muốn nói gì? Đừng nói với tôi! Cô đến giờ mới biết hối hận là gì.”
Mặc Cảnh Thâm hai tay đút túi quần, hơi nhếch cằm.

Ánh mắt lạnh như băng chiếu thẳng vào mặt Mộ Thiển, nhìn khuôn mặt tinh xảo của cô, sắc mặt đau khổ đó, thế mà lại khiến hô hấp của anh trở nên khó khăn.

“Đúng! Tôi hối hận! Sai lầm lớn nhất của tôi là đã cứu Tiểu Bảo.” Mộ Thiển yếu ớt nói: “Nhưng anh yên tâm, sau này tôi sẽ không xuất hiện trước mặt anh nữa.

Cũng phải nhờ anh trông chừng Tiểu Bảo và Tư Cận Ngôn.”
Nói xong, cô đi đến cửa phòng làm việc, mở ra: “Đi thong thả, không tiễn.”
“Rất tốt! Tôi cho cô thêm một ngày, nếu còn không chịu đi, cũng đừng trách tôi không khách khí!” Thần sắc Mặc Cảnh Thâm lạnh lùng, mặt không biểu cảm, vứt lại một câu rồi lập tức bỏ đi.

Rầm!
Người vừa đi, Mộ Thiển liền đóng sầm cửa, khiến cả gian phòng chấn động.

Cô khịt mũi mấy cái, dựa lưng vào cửa thủy tinh, nhìn lên trần nhà, tầm mắt dần trở nên mờ mịt.

Reng reng..


Một hồi chuông điện thoại cắt đứt sự trầm tư của cô.

Mộ Thiển đi thẳng đến trước bàn làm việc, cầm lấy điện thoại, trên màn hình hiển thị số điện thoại của Tư Cận Ngôn.

Cô bực bội vỗ trán, trực tiếp cúp điện thoại.

Tư Cận Ngôn vẫn kiên trì gọi mấy cuộc liền, đều bị Mộ Thiển từ chối không nhận.

Nếu đã hứa với Mặc Cảnh Thâm, cô nhất định sẽ giữ lời.

Cả ngày tâm trí đều thơ thẩn, cô không xử lý được bao nhiêu tài liệu.

Buổi tối, cô gọi điện cho cô bạn thân Cẩm Điềm Điềm, cũng là đối tác của cô.

“Thiển Thiển, cuối cùng cậu cũng chịu gọi điện cho mình rồi à?” Đầu bên kia truyền đến thanh âm biếng nhác của Cẩm Điềm Điềm, tất nhiên, cô nàng này hẳn còn đang ngủ.

Mộ Thiển cảm thấy hơi áy náy: “Điềm Điềm, không nói đến chuyện này, mình có chuyện muốn nói với cậu.”
“Chậc chậc, kiểu khách sáo này không giống cậu chút nào.

Nói đi, có gì thì cứ nói.” Cẩm Điềm Điềm quen với bộ dạng tùy tiện của Mộ Thiển, hôm nay cô đột nhiên nói chuyện khách sáo làm cô ấy thấy có chút không quen.

Mộ Thiển ngồi trên ghế, hít sâu một hơi, mở lời:“Công ty… mình không muốn làm nữa.”
“Không muốn làm nữa?” Cẩm Điềm Điềm khó tin: “Tại sao? Có chuyện gì xảy ra vậy?”
“Không, không phải, chỉ là mình cảm thấy mệt.”
“Bớt nói nhảm! Mình còn không biết tính cậu sao? Cậu coi công ty như mạng sống của mình, sao có thể tự nhiên mà bỏ như thế?”
“Thật đấy, mình thật sự không muốn làm nữa.

Bây giờ có người chịu trả ba trăm triệu…”
Mộ Thiển muốn nói rõ về điều kiện của Mặc Cảnh Thâm thì bị Cẩm Điềm Điềm cắt ngang: “Thiển Thiển, mình nói thật, công ty do một tay cậu sáng lập, cậu muốn thế nào mình không quản được.

Thật ra, mình đã không muốn giữ công ty từ lâu rồi, cậu bây giờ không muốn làm nữa, mình cũng vui vẻ chấp nhận.”’.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK