Thượng Quan Miểu tốn hết tất cả công sức chế tạo một ký ức mới cho Mộ Thiển, giống như mở ra một cuộc sống mới cho cô.
“Vậy… tôi vào thăm cô ấy.”
Mặc Cảnh Thâm chống tay lên sô pha, mất rất nhiều sức mới có thể nghiêng ngả đi đến phòng ngủ.
Anh đứng bên cạnh ghế nằm, nhìn người phụ nữ của mình đang ngủ say.
Dáng vẻ yên bình của cô giống như một con mèo nhỏ, làm người ta cực kỳ yêu thích.
Anh đi đến bên cạnh Mộ Thiển, đặt bàn tay lên má cô, cúi người xuống ngửi được mùi hương quen thuộc trên người cô.
Cảm nhận được hơi thở quen thuộc của cô, tất cả đều vô cùng tốt đẹp.
Nhưng với Mặc Cảnh Thâm mà nói, tất cả lại khiến anh đau lòng đến nghẹt thở.
“Thiển…”
Mặc Cảnh Thâm khẽ gọi tên cô.
Lúc này anh mới phát hiện, ngay cả việc gọi tên của Mộ Thiển cũng khiến anh đau đớn như vậy.
Giọng nói anh khản đặc, lòng đau như dao cắt, đau như sắp nghẹt thở, toàn thân co rút.
Mặc Cảnh Thâm bỗng nhiên buông tay khỏi mặt của Mộ Thiển, bám lấy tay vịn ghế nằm, một tay che ngực, đau đớn khom người xuống.
Đau đớn, nhưng Mặc Cảnh Thâm đột nhiên nở nụ cười.
Anh chịu đựng cơn đau toàn thân, tới gần Mộ Thiển, hôn một cái lên môi cô.
Nhìn cô gái đang gần sát mình, anh nói: “Bà xã, em nhất định… phải sống thật tốt đấy.”
Nhất định phải trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất.
Nếu anh chết, anh nhất định sẽ ở trên trời dõi theo em, yên lặng bảo vệ cho em.
Mặc Cảnh Thâm cứ nhìn Mộ Thiển như vậy thật lâu, đến khi thấy thời gian đã qua lâu mới đứng dậy đi ra khỏi phòng ngủ.
Quay đầu nhìn cô gái nhỏ đang nằm trên ghế lần cuối, khi anh định đóng cửa lại, nhưng cô gái nhỏ ấy bỗng hô lên một tiếng: “Cảnh Thâm? Cảnh Thâm!”
Thượng Quan Miểu đang uống nước trong phòng khách bỗng run lên, cái cốc trên ray đột nhiên rơi xuống đất, nước văng tung tóe.
Trong mắt anh ta hiện đầy vẻ kinh ngạc, lúc này Mặc Cảnh Thâm vội chất vấn: “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Nguy rồi, là tôi quá coi thường tình trạng của cô ấy.
Mộ Thiển xuất hiện phản ứng bài xích cực mạnh.”
Thượng Quan Miểu sợ hãi, căng thẳng lau mồ hôi.
“Làm sao bây giờ?”
Bạc Dạ và Mặc Cảnh Thâm trăm miệng một lời.
“Biện pháp duy nhất hiện giờ là thử phong ấn tất cả ký ức liên quan tới anh trong đầu Mộ Thiển, sau đó lại nghĩ cách dung nhập một chút kí ức liên quan tới Bạc Dạ.”
Thượng Quan Miểu một tay chống nạnh, một tay vò đầu, lo lắng nói.
“Có thể thành công không?”
Thứ Mặc Cảnh Thâm lo nhất vẫn là hậu quả.
“Nếu thất bại thì sẽ thế nào?”
Bạc Dạ nắm chặt lấy cổ áo của Thượng Quan Miểu, sắc mặt lạnh như băng sương.
“Do thể chất của Mộ Thiển quá đặc thù, tôi chỉ nắm chắc chưa đến năm mươi phần trăm.
Nếu thành công, cô ấy sẽ vĩnh viễn quên đi Mặc Cảnh Thâm, nếu như thất bại, tất cả… sẽ trở lại như lúc ban đầu.”
Thất bại trong gang tấc.
“Thất bại trong gang tấc sao?”
Bạc Dạ nhíu chặt mày, buông Thượng Quan Miểu ra, nhìn về phía Mặc Cảnh Thâm như đang chờ quyết định của anh.
Mặc Cảnh Thâm dựa vào khung cửa, toàn thân vô lực.
Nghe thấy lời nói của Thượng Quan Miểu, khóe môi anh không khỏi cong lên.
Mặc dù đây là một tin xấu, nhưng ít ra đã chứng tỏ trong lòng của Mộ Thiển không cách nào quên được sự tồn tại của anh.
“Bất luận xác suất thành công là bao nhiêu phần trăm thì cũng phải thử một lần.”
Mặc Cảnh Thâm yên lặng thật lâu, cuối cùng cũng kiên định nói: “Chỉ có thể làm vậy thôi, không còn cách nào khác nữa.”
Việc đã đến nước này rồi, họ không còn bất kỳ sự lựa chọn nào khác.
Nói xong, thấy Thượng Quan Miểu vẫn không nhúc nhích, anh khẽ quát lên: “Còn đứng ngẩn ở đó làm gì? Mau lên!”
“Được.”
Lúc này Thượng Quan Miểu mới đi vào phòng ngủ, tiếp tục đóng cửa phòng ngủ lại theo thói quen, ngăn cách hai người còn lại ở bên ngoài.
Mặc Cảnh Thâm đi đến chỗ ghế sô pha rồi ngồi xuống, tâm trạng có hơi bực bội.
Mà Bạc Dạ cũng đang như thế.
Anh ta rút một điếu thuốc ra, nhóm lửa, im lặng hút thuốc.
“Cho tôi một điếu.”
Mặc Cảnh Thâm đột nhiên mở miệng, Bạc Dạ sững sờ nhìn sang phía anh: “Anh… anh có thể thể hút thuốc sao? Thôi quên đi.”
Tình trạng vừa rồi của Mặc Cảnh Thâm nghiêm trọng như vậy, nếu bây giờ anh ta còn cho Mặc Cảnh Thâm hút thuốc, chẳng phải sẽ càng khiến tình trạng cơ thể Mặc Cảnh Thâm trở nên nghiêm trọng hơn sao?
Mặc Cảnh Thâm bực bội nhéo mũi, dựa vào ghế sô pha, cảm xúc sa sút, cực kỳ lo lắng cho tình trạng hiện giờ của Mộ Thiển.
“Tin tưởng Thượng Quan Miểu đi, sẽ không sao đâu.”
Bạc Dạ thấy tâm trạng của Mặc Cảnh Thâm không tốt, an ủi một câu.
Mặc Cảnh Thâm buồn bã thở dài rồi lắc đầu, hồi lâu vẫn không nói gì.
Anh rất muốn tin tưởng Thượng Quan Miểu, nhưng đã bị thất bại một lần, làm sao anh có thể tin tưởng được nữa?
Huống chi trước đó Thượng Quan Miểu đã từng nói thể chất của Mộ Thiển quá đặc thù, dù phong ấn ký ức cũng có thể bị thất bại, nguy hiểm rất lớn.
Thể chất đặc thù?
Rốt cuộc là đặc thù như thế nào?
Mặc Cảnh Thâm bắt đầu nghi ngờ.
Hai người đợi trong phòng khách suốt nửa tiếng, cuối cùng Thượng Quan Miểu cũng ra khỏi phòng ngủ, đầu đầy mồ hôi thở phì phò: “Xong rồi, không có vấn đề gì.”
Anh ta nói, không có vấn đề.
Nhưng có khả năng sẽ xảy ra vấn đề.
“Tôi… nên rời khỏi luôn hay nên chờ cô ấy tỉnh lại rồi mới đi?”
Mặc Cảnh Thâm rất muốn ở lại quan sát tình hình một chút, trong lòng lo sợ Mộ Thiển sẽ phẫu thuật thất bại.
“Chuyện này…”
Thượng Quan Miểu có chút do dự: “Cũng được, đúng lúc có thể thử hiệu quả một lần.
Dù sao thì sau này có thể cô ấy vẫn sẽ nhớ ra anh.
Đúng rồi, anh lập tức xóa bỏ tất cả ảnh chụp chung và dấu vết giữa hai người trong điện thoại của Mộ Thiển đi.”
“Đúng, Thượng Quan Miểu nói có lý đấy.”
“Được.”
Mặc Cảnh Thâm đi sang một bên, lấy điện thoại trong túi của Mộ Thiển ra, thuận thế ngồi xuống ghế sô pha.
Nhấn nút mở màn hình, trên màn hình là ảnh chụp của hai bé Tiểu Bảo và Nghiên Nghiên.
Hai anh em ôm nhau thật chặt, mặt dán mặt nhau, cười rất tươi, để lộ hàm răng trắng nõn, trông cực kỳ đáng yêu.
Điện thoại có cài khóa màn hình, Mặc Cảnh Thâm ngẩn người nhớ ra mình hoàn toàn không biết mật khẩu điện thoại là bao nhiêu.
“Anh không có mật khẩu sao?”
Bạc Dạ đứng bên cạnh, thấy anh chậm chạp không làm gì, suy đoán.
Mặc Cảnh Thâm khẽ nhíu mày, thử nhập ngày sinh của Nghiên Nghiên, nhưng điện thoại báo sai mật khẩu.
Nhập thử ngày sinh của Tiểu Bảo, vẫn sai mật khẩu.
Nhập ngày sinh của Mộ Thiển, cũng vẫn sai mật khẩu như cũ.
Cuối cùng, anh nhập thử ngày sinh của mình, kết quả… mở được máy.
Chính trong giây phút này, khóe môi Mặc Cảnh Thâm cong lên nhưng không dễ nhận thấy, ngay cả chính anh cũng không biết là nên buồn hay vui.
Trong lúc vô tình khẽ run lên, một nỗi buồn khó tả bao phủ lấy anh như bị bao phủ trong một đám mây mù, không nhìn thấy ánh mặt trời.
Mặc Cảnh Thâm mở điện thoại ra, tìm album ảnh trong điện thoại.
Lúc này anh mới phát hiện, trong album ảnh toàn là dáng vẻ lúc anh ngủ, có ảnh chụp Mộ Thiển ôm rồi khẽ hôn lên mặt anh, có ảnh chụp anh yên tĩnh ngủ say, có ảnh chụp bóng lưng của anh khi đang đi trên đường, có ảnh lại chụp một mình anh đang ngồi trên những tiểu viện lầu các Giang Nam nhìn ra ngoài cửa sổ…
Từ khi anh đồng ý ở cùng với Mộ Thiển, đến bây giờ mới chỉ được mười một ngày.
Nhưng trong điện thoại di động của Mộ Thiển đã có hơn một trăm tấm ảnh.
Xem những bức ảnh kia, Mặc Cảnh Thâm có thể cảm nhận rõ ràng tình cảm từ trước đến nay của cô gái nhỏ ấy đối với anh, không ngờ là…
Tất cả thật quá nặng nề.
Mặc Cảnh Thâm không xóa bỏ ảnh chụp ngay, mà là xem từng bức ảnh một, sau đó mới lưu luyến không rời xóa ảnh đi.
Mỗi khi xóa bỏ một bức ảnh, đều khiến Mặc Cảnh Thâm cảm thấy trái tim đau đớn như bị kim đâm.
Hai người Thượng Quan Miểu và Bạc Dạ nhìn nhau, dường như cũng có thể hiểu được cảm xúc của Mặc Cảnh Thâm, nên không ai nói gì..
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK