Mục lục
Đọc truyện: Cô Vợ Trọng Sinh Của Mặc Thiếu : Tổng Tài Dịu Dàng Cưng Chiều Em
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Giết người chẳng qua là đầu rơi xuống đất, chết kiểu này thì quá đơn giản.

Thủ đoạn của Nghê San San rất dơ bẩn, nhưng tội chưa đáng chết, cô sẽ không thực sự làm chuyện trái pháp luật.
“Nhưng em không giết cô ta thì e rằng sau này cô ta sẽ làm tổn thương em.” Đây mới là điều khiến Cố Khinh Nhiễm lo lắng nhất.
Mộ Thiển vào gara, đeo kính màu xám bạc, trầm giọng nói: “Trên đời này có quá nhiều chuyện xấu xa dơ bẩn, nhưng đâu thể giết hết tất cả mọi người? Bạo lực không thể giải quyết vấn đề, ngược lại còn rước lấy phiền toái lớn hơn.” Ít nhất Mộ Thiển nghĩ như vậy.
Cố Khinh Nhiễm ngồi trên ghế lái, khởi động xe hơi, một tay chống trên cửa kính xe, một tay cầm vô lăng, thở dài một hơi: “Anh cứ cảm thấy hậu hoạn vô cùng.”
“Thế thì làm sao được? Giết hay là lưu đày cô ta?” Mộ Thiển lắc đầu: “Thời đại nào rồi, làm gì thịnh hành mấy cái đó.

Huống chi em đã điều tra rồi, Nghê San San một thân một mình, không có bất cứ lợi thế hay nhược điểm nào.

Em chỉ có thể chờ cơ hội.”
“Nói cũng phải.” Cố Khinh Nhiễm rất tán đồng với suy nghĩ của cô: “Bây giờ em đi đâu?”
“Công ty.”
“Ừ.”
Hai người lái xe về công ty.

Bởi vì không cần chăm con nên cô cũng được thoải mái.

Hôm đó cô còn nhận được tin tức, biết Đông Côn bị thương trên du thuyền, nhưng may mắn còn sống.

Xem như Mặc Cảnh Thâm cho Đông Côn một bài học, nhưng cũng gây thù chuốc oán.

Chiều hôm đó, có bài báo nói thầy của Mặc Cảnh Thâm là ông cụ Viên cùng Đường Tứ đến Hải Thành.

Khi Mộ Thiển thấy tin nhắn mà Bạc Dạ gửi tới, Cố Khinh Nhiễm đến trước mặt cô, nói: “Em nghe phong thanh gì chưa? Đông Côn bị thương, kinh động bốn gia tộc ở thủ đô, gần đây e rằng sẽ có rất nhiều phiền toái.”
Anh ta giơ tay vén tóc, lo lắng nhìn Mộ Thiển: “Anh vẫn rất lo cho em.” Thân là anh trai, thấy tình hình của Mộ Thiển lúc này, anh không khỏi lo lắng.
Điện thoại của Mộ Thiển bỗng rung lên.

Cô cầm điện thoại nhìn lướt qua, ra hiệu cho Cố Khinh Nhiễm, anh lập tức ngậm miệng.

Mộ Thiển ấn nút nghe máy: “A lô, ai vậy?”
“Cô Mộ, đã lâu không gặp, ra ngoài uống ly trà nhé?” Giọng nữ không phải rất quen, nhưng chỉ cần cau này Mộ Thiển đã biết thân phận của đối phương, chính là Đường Tứ.
Không có việc gì không đến điện Tam Bảo.

Đường Tứ đột nhiên gọi điện thoại chắc chắn là có việc muốn tìm cô.
“Đã trễ rồi, nếu cô đã tới Hải Thành thì tôi là chủ nhà, chi bằng để tôi mời.

Hôm nay ở Dật Tiên Cư, tôi khao.”
“Cô Mộ đã nhiệt tình mời mọc thì tôi sẽ đến đúng giờ.”
“Ừ.

Phòng chữ Thiên số một, 11 giờ, tôi chờ cô.”
“OK.”
Bởi vì Dật Tiên Tư là lầu các theo kiểu cổ điển nên tên của phòng riêng cũng được chia thành “Thiên Địa Huyền Hoàng”.

Mộ Thiển cúp điện thoại, đôi mắt thâm trầm.

Rốt cuộc Đường Tứ muốn làm gì?
“Ai vậy?”
“Đường Tứ.”
“Đường Tứ? Cô ta tìm em làm gì?” Cố Khinh Nhiễm bĩu môi: “Chắc cũng chẳng có ý đồ tốt lành gì đâu.

Cần anh đi cùng không?”
“Hai đứa con gái ăn cơm, anh đi cùng thì ra thể thống gì?” Cô bật cười, bỗng cảm thấy ấm lòng, có một người anh trai vẫn rất hạnh phúc: “Đúng rồi, gần đây không có việc gì, anh ghé qua núi Tra Nha một chuyến, có thể làm bạn với Trần Tương.

Nhớ rõ mua ít đồ làm quà gặp mặt cha mẹ, dù gì sau này cũng kết hôn, chuyện khác thì không cần em nhiều lời nữa.”
“Bây giờ hả? Không được, tình hình đang căng thẳng, em ở Hải Thành một mình, anh không yên lòng.”
“Anh đừng quên cụ Cố đã giao 11 cao thủ FE cho em, anh có gì cần lo lắng?”
“Cũng có lý.” Cố Khinh Nhiễm yên tâm hơn, vừa gõ mặt bàn vừa suy tư: “Được rồi, anh sẽ ghé qua núi Tra Nha một chuyến.

Em yên tâm, anh sẽ về nhanh thôi.”

Dật Tiên Cư.

Mộ Thiển đến phòng chữ Thiên số một đúng giờ, phát hiện Đường Tứ đã đến.

Cô ta mặc tây trang màu trắng, bên trong mặc áo thun cổ chữ V xẻ sâu màu đen, đôi môi đỏ au, tóc dài gợn sóng.

Kiểu trang điểm này mà áp dụng cho người phụ nữ khác thì sẽ trông gợi cảm quyến rũ, nhưng Đường Tứ có gương mặt cao cấp nên cho người ta khí thế lạnh lùng, rất là tài giỏi.
“Để cô Đường chờ lâu.” Cô khách sáo bước đến trước mặt Đường Tứ, đặt túi xách xuống rồi ngồi vào ghế, hỏi: “Cô gọi món chưa?”
“Tôi không quá quen thuộc với Dật Tiên Cư, chờ cô đến gọi.”
“Vậy thì tôi đề cử cho cô tám món chính nổi tiếng nhất của Dật Tiên Cư.” Mộ Thiển ấn chuông trên bàn, ngay sau đó nhân viên phục vụ đi vào phòng.

Cô đưa thực đơn cho nhân viên, nói: “Tám món đặc sắc, cộng thêm hai chai rượu vang.”
“Vâng, xin hỏi chị còn cần gì không?”
“Không.”
“Xin chị hãy chờ một lát.”
Nhân viên phục vụ đi ra phòng riêng, đóng cửa lại.
Kể từ khi Mộ Thiển vào phòng, Đường Tứ vẫn luôn quan sát cô, chưa từng dời mắt.

Mộ Thiển quay sang phát hiện cô ta nhìn mình chằm chằm, bèn nói: “Cô Đường cứ nhìn tôi bằng ánh mắt đối địch như thế, chẳng lẽ tôi làm gì khiến cô khó chịu sao?”
“Ha ha ha, cô Mộ quả là sảng khoái.”
Cô bưng ly nước ấm lên nhấp một ngụm: “Xưa nay tôi thích có gì nói thẳng.

Nhưng để tránh lãng phí tâm ý của tôi, có chuyện gì chờ cơm nước xong rồi hẵng bàn.”
“Hừ, thú vị đấy.” Đường Tứ nở nụ cười: “Vậy thì tranh thủ lúc chờ đồ ăn lên, chi bằng tôi kể cho cô nghe câu chuyện giữa tôi và Cảnh Thâm?”
“Xin được lắng nghe.” Mộ Thiển không dị nghị.
Đường Tứ lại uống một ngụm nước, đặt ly xuống, mười ngón đan vào nhau đặt trên bàn, đưa mắt nhìn xuống sàn nhà, con ngươi tan rã, khẽ nói: “Tôi với Cảnh Thâm đã quen nhau khoảng hai mươi năm.


Hồi đó chúng tôi trùng hợp đều bái ông cụ Viên làm thầy.

Ông Viên là cao thủ kinh doanh, gia tộc làm buôn bán nhiều đời, một trăm năm trước nhà họ là hội trưởng thương hội, cứ kéo dài đến mấy chục năm trước, thương hội mới bị hủy bỏ.

Nhưng dù vậy, nhà họ Viên vẫn có quyền lực và địa vị trong giới kinh doanh.
Nhà họ Đường và nhà họ Mặc cũng là gia tộc kinh thương, để rèn luyện chúng tôi, gia đình đã đưa chúng tôi đến đó.

Tuy nhiên những người muốn được gia nhập vào nhà họ Viên thì nhiều vô số kể, nhưng không phải ai nhà họ Viên cũng nhận, phải trải qua tầng tầng lớp lớp sàng lọc mới có cơ hội.

Hồi đó tôi rất ngốc, nếu không phải Cảnh Thâm âm thầm giúp tôi nhiều lần thì có lẽ tôi sẽ không thể vượt qua những thử thách đó…”
Từ khi chờ đồ ăn đến lúc đồ ăn bưng lên, lại tới lúc dùng cơm, Đường Tứ vẫn say sưa nhớ về quá khứ với Mặc Cảnh Thâm.

Mộ Thiển im lặng lắng nghe, thỉnh thoảng phối hợp lên tiếng, trông có vẻ hòa thuận.

Nghe một hồi, Mộ Thiển cũng hiểu sơ sơ về câu chuyện của Đường Tứ và Mặc Cảnh Thâm.

Thì ra Đường Tứ và Mặc Cảnh Thâm được coi là thanh mai trúc mã, quan hệ không tồi.

Hồi nhỏ Đường Tứ đã thích Mặc Cảnh Thâm, thậm chí muốn kết hôn với Mặc Cảnh Thâm.

Nhưng vì Đường Tứ có ngoại hình tomboy, trước kia còn ngụy trang là con trai để củng cố địa vị ở nhà họ Đường..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK