Mục lục
Đọc truyện: Cô Vợ Trọng Sinh Của Mặc Thiếu : Tổng Tài Dịu Dàng Cưng Chiều Em
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Mặc Cảnh Thâm muốn đưa hai đứa nhỏ đi đến khu vui chơi chơi.

“Không thể.”
Mộ Thiển thẳng thừng cự tuyệt, hết sức quả quyết, không chút nể tình nào.

Người đàn ông chau mày, có mấy lời đã lên đến cửa miệng, nhưng vẫn nuốt xuống, “Chúc em…thuận lợi.”
Anh nhíu nhíu mày, đi tới bên người Mộ Thiển.

Lúc này, anh dứt khoát rời đi, không hề quay đầu nhìn lại.

Mộ Thiển lúc xoay người chỉ nhìn thấy bóng lưng của Mặc Cảnh Thâm.

Tấm lưng ấy khiến người ta có một loại cảm giác cô đơn, chịu không được mà ân ẩn đau trong lòng.

Trong lòng Mộ Thiển rất không thoải mái, nói chính xác lại hiện lên nét đau đớn.

Cô không hiểu rốt cuộc tại sao lại thế này, nhưng cô biết tình cảm của mình dành cho Mặc Cảnh Thâm, không thể nhất thời nói dừng là dừng được.

Có lẽ đây chính là cô, người phụ nữ cả đời chỉ dành tình cảm cho một người.

Yêu một người, là yêu cả một đời.

Muốn buông tay, nào phải chuyện dễ dàng?
Lúc đi tới cửa đồn cảnh sát, Mặc Cảnh Thâm đã lên một chiếc xe nhỏ, thẳng thừng rời đi.

Cô đứng ở đó một hồi, không biết đang suy nghĩ gì, chẳng qua là khi nhìn theo hướng Mặc Cảnh Thâm rời đi, ánh mắt càng trở nên sâu xa.

Thật lâu sau, Mộ Thiển lên xe rời đi trở lại tiểu khu.

Người còn chưa xuống xe, đã nhận được điện thoại của Cố Khinh Nhiễm.


“Bây giờ cô ở đâu?”
Đối phương ngay lập tức chất vấn, trong giọng nói thái độ còn có chút tức giận rất dễ dàng nghe ra được.

“Có chuyện gì không?”
“Tôi không thấy cô ở bệnh viện.”
“Tôi về nhà rồi.”
“Được.

Cô ở nhà chờ tôi.” Cố Khinh Nhiễm nói xong cúp điện thoại.

Mộ Thiển vốn chuẩn bị lên lầu, lại nghe nói Cố Khinh Nhiễm muốn qua, cô cũng lười lên trên.

Cô nói với Dật Phong: “Anh về trước đi.”
Dật Phong xuống xe, lên lầu.

Cô đứng đợi một mình mất một lúc, dưới ánh trăng sáng cảm nhận được chút hơi lạnh đầu xuân.

Đi một hồi, lại dừng lại ở vị trí mà ngày đó cô bị thương.

Kỷ niệm trong đầu là một màn cô và Mặc Cảnh Thâm ôm nhau thật chặt lúc ấy.

Nỗi nhớ in trong đáy lòng, khó mà quên được.

Mà lúc đó cũng không phải tốt đẹp gì, bởi vì bị Mặc Cảnh Thâm xem như là lá chắn, cản một phát súng thay cho anh.

Có khi cả đời này của Mộ Thiển cũng không quên được ngày này.

Trong lòng lại lạnh đi.

Cô hít sâu một hơi, ngước mắt nhìn ánh trăng, thở dài một tiếng.

Tại sao phải đắm chìm trong quá khứ chứ? Không phải là nên nhìn về phía trước hay sao?

Cô đã giành được quyền nuôi dưỡng hai đứa bé.

Chỉ cần ngày mai làm xong thỏa thuận với Mặc Cảnh Thâm là cô đã có thể chuyển hộ khẩu của hai đứa bé về với mình rồi.

Sau đó sẽ cho Tiểu Bảo và Nghiên một mái nhà mới.

Tất thảy đều là mới, là một mở đầu tốt đẹp.

Mộ Thiển tự nhủ với mình như thế.

Đang suy nghĩ, chợt có một chiếc xe dừng lại ở cửa tiểu khu.

Nhìn dáng người đi vào, không cần suy nghĩ cũng biết người nọ là Cố Khinh Nhiễm.

Cô đi tới, nhìn anh ta, hỏi: “Tìm tôi gấp như vậy là có chuyện gì?”
Lần nào Cố Khinh Nhiễm tìm cô, dáng vẻ lần nào trông cũng gấp gáp hết cả.

“Tôi hỏi cô, có phải là cô thả Mặc Cảnh Thâm ra hay không?”
Đối mặt với Mộ Thiển, Cố Khinh Nhiễm không chút khách khí mà chất vấn.

Dáng vẻ như đang muốn nổi trận lôi đình.

Đôi mắt như có lửa giận đùng đùng gắt gao nhìn chằm chằm vào Mộ Thiển.

Giống như thể chỉ cần Mộ Thiển gật đầu nói phải, thì anh ta sẽ bóp chết Mộ Thiển ngay luôn vậy.

Thấy anh ta tức giận như vậy, Mộ Thiển nói: “Tôi nói rồi, chuyện chính của tôi tôi sẽ tự xử lý.

Cố Khinh Nhiễm, mặc dù tôi và anh cùng trở lại nhà họ Cố, nhưng tôi cũng mong mình có cuộc sống riêng của mình, tôi không muốn anh tới làm phiền tôi thế.,”
Đúng vậy, bất kể là lúc nào, Mộ Thiển đều hy vọng mình sẽ có không gian riêng của mình, cô không mong có người nào tới can dự vào cuộc sống của cô.


Hai mươi mấy năm trước, cô đã sống mà bị người khác nắm trong lòng bàn tay rồi.

Bây giờ khó khăn lắm mới trưởng thành, trở thành mẹ rồi, cô có thể sống cuộc đời của mình.

Không biết kiểu gì, bên cạnh cô mỗi lúc một lại càng có thêm người.

Ở độ tuổi bị người khác quản thúc, cô phải chịu sự kiềm chế mà lớn lên.

Bây giờ ở độ tuổi có thể tự quyết định cuộc sống của mình rồi, cô không muốn lại có người nào khác nhảy vào can dự đến cuộc sống riêng của cô.

“Cô điên rồi à?” Cố Khinh Nhiễm nổi giận, quát lớn.

Dáng vẻ nổi giận này khiến Mộ Thiển rất khó hiểu, “Thế nào? Tôi muốn tự mình quyết định một chuyện mà còn phải tới hỏi anh à? Cố Khinh Nhiễm, lúc đầu tôi cùng anh trở về nhà họ Cố đã nói rất rõ ràng với anh rồi.

Tôi có thể trở về cùng anh, nhưng tôi phải có cuộc sống riêng của mình.

Bây giờ anh đang can dự quá nhiều rồi đấy!”
Mộ Thiển không hề kiêng kỵ Cố Khinh Nhiễm, thậm chí thái độ nói chuyện với anh ta cũng có chút lạnh nhạt.

Chút thân tình giữa hai anh em vất vả lắm mới bồi đắp được vào lúc này xem ra có chút yếu kém.

Cố Khinh Nhiễm dường như nhận ra thái độ của mình có chút không đúng, lập tức nói: “Thiển, tôi biết quản cô không được.

Nhưng Mặc Cảnh Thâm là người nắm quyền trong nhà họ Mặc.

Nếu giam Mặc Cảnh Thâm lại thì nhà họ Mặc tuyệt không phải đối thủ của nhà họ Cố chúng ta.


Anh ta không giấu diếm Mộ Thiển mà đem suy nghĩ trong lòng ra, thật tình nói cho Mộ Thiển nghe.

Một giây đó, ánh mắt Mộ Thiển nhìn Cố Khinh Nhiễm có chút châm chọc nổi lên.

Rồi sau đó, cô cong môi cười một tiếng.

Xoay người sang hướng khác, đưa tay che miệng, cười cười, hai bên má cũng căng lên theo ý cười mỗi lúc một đậm.

Cô đã sớm biết nhà họ Cố không đơn giản chút nào.


Nhưng bây giờ mục đích của Cố Khinh Nhiễm lại lộ rõ rành rành như vậy, khiến cô không khỏi để ý đến tính toán và suy nghĩ của người nhà họ Cố.

“Anh có biết ba của Tiểu Bào và Nghiên là ai không?”
Một Thiển đã biết câu trả lời còn hỏi, nói xong lại tự mình trả lời: “Ba của hai đứa là Mặc Cảnh Thâm.

Nếu để Mặc Cảnh Thâm ngồi tù, như vậy sau này lỡ có người hỏi ba của Tiểu Bảo và Nghiên là ai? Anh tính nói hai đứa bé trả lời thế nào đây? Hai đứa đã hơn chín tuổi rồi, sinh nhật nửa năm sau là mười tuổi rồi.

Không phải là con nít đâu!”
Mộ Thiển đối với người nhà họ Cố quả thực quá thất vọng, đối với Cố Khinh Nhiễm còn thất vọng hơn.

Tại sao có thể như vậy chứ?
Tại sao chỉ biết ích kỷ nghĩ đến bản thân mình mà lại không thèm quan tâm đến suy nghĩ của người khác? Hai đứa bé cũng là người mà tại sao lại không thể suy nghĩ cho chúng một chút?
Nghe lời nói của Mộ Thiển, nỗi tức giận của Cố Khinh Nhiễm dần dần tan đi.

Phát hiện tình trạng của Mộ Thiển có chút đau xót, anh ta sau đó mới biết mình nói sai, thái độ cũng đã quá xúc động.

Hít sâu một hơi, nhẹ ho khan một tiếng, toan hòa giải bầu không khí lúng túng này.

“Thiển, xin lỗi, tôi…”
“Tôi không muốn nghe.”
Mộ Thiển lạnh nhạt cắt lời anh ta, “Anh biết hôm nay có bao nhiêu người đã nói xin lỗi với tôi rồi hay không? Tôi nghe đủ rồi.

Nếu một câu xin lỗi mà có thể giải quyết được bất kỳ vấn đề nào, tôi sẽ tình nguyện viết hai chữ ’xin lỗi’ lên trên mặt của mình luôn đó.”
Cô phất phất tay, “Vô dụng thôi.

Chẳng giải quyết được gì cả.”
Lắc đầu một cái, Mộ Thiển lách sang bên người Cố Khinh Nhiễm, đi tới ngồi xuống trên cái ghế đá, ngước mắt nhìn bầu trời đêm, “Anh biết không? Từ bé đến lớn thứ mà tôi khao khát nhất chính là tình thân, cần nhất cũng là tình thân, nhưng tôi không chờ được.

Lớn lên rồi, tôi thấy sống một mình rất tốt, nhưng các người lại xuất hiện.”
Cô nghiêng đầu nhìn Cố Khinh Nhiễm, cười khổ một tiếng, “Tôi vốn tưởng rằng các người là vì muốn tốt cho tôi.

Là bởi vì nhà họ Cố các người muốn đưa tôi về.

Nhưng bây giờ tôi càng lúc càng rõ ràng, các người muốn đưa tôi về chỉ vì con của tôi cũng là con của Mặc Cảnh Thâm.”‘.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK