Đẹp mắt đẹp nhẹ nhàng khép lại, thở dài một tiếng, “Thiển, cô không nên suy nghĩ nhiều như vậy.
Ông nội chẳng qua là hy vọng bây giờ cùng hai đứa bé gây dựng chút tình cảm.
Hy vọng cô có thể mau sớm hòa nhập vào nhà họ Cố.
Cô dù sao cũng là con cháu nhà họ Cố.”
Thân là anh ruột, Cố Khinh Nhiễm so với bất kỳ người nào cũng phải quan tâm e gái hơn, dĩ nhiên cũng sẽ để ý đến cảm nghĩ của cô.
“Tôi là anh của cô, anh ruột.
Nhiều năm như vậy chúng ta không thể trợ giúp lẫn nhau, đùm bọc lẫn nhau.
Bây giờ, anh hy vọng đem hết toàn lực đền bù sai lầm đã từng phạm.
Thiển, tôi thật hy vọng cô có thể cho tôi cơ hội.”
Cố Khinh Nhiễm ở trước mặt người khác thái độ lạnh lùng, chỉ có ở trước mặt Mộ Thiển vĩnh viễn là tư thái hèn mọn.
Mộ Thiển đứng dậy, vòng qua Cố Khinh Nhiễm, đi tới bên bàn trà, một bên pha cà phê, vừa nói: “Cố Khinh Nhiễm, anh nói cho tôi dựa vào cái gì mà tin tưởng anh cho được đây? Mấy năm trước anh cũng biết thân phận tôi, còn chưa phải là đang một mực tính toán sao? Nếu như nói Mộ Thiển tôi thật sự có anh, vậy cũng chỉ biết người đó là Mộ Ngạn Minh, mà không phải là anh.”
Ở trong lòng Mộ Thiển, duy nhất nguyện ý thừa nhận chỉ có Mộ Ngạn Minh.
“Tôi...”
Cố Khinh Nhiễm muốn nói lại thôi, nhìn bóng lưng Mộ Thiển tinh thần không khỏi suy giảm, “Vậy cô nói tôi hay, rốt cuộc cô muốn thế nào thì mới nguyện ý chấp nhận tôi?”
Anh ta đột nhiên hỏi.
Mộ Thiển tay pha cà phê hơi dừng lại một chút, mắt nhìn phía trước, xuyên qua cửa sổ sát đất nhìn ra phía ngoài chân trời xanh thẳm, lâm vào trầm tư.
Bây giờ Mặc Cảnh Thâm có cuộc sống của chính hắn, Tiểu Bảo cùng Nghiên Nghiên cũng trở về bên cạnh cô.
Không lo ăn uống, áo cơm không lo, Mộ Thiển bỗng nhiên muốn rời khỏi, muốn rời khỏi Hải Thành, đi đến một vùng đất mới, bắt đầu lại cuộc sống của mình.
Bởi vì nơi này đã quá sức mệt mỏi rồi.
“Tôi...”
Cô mím môi, quay đầu, đôi mắt trong veo nhìn anh, nhẹ nói: “Nếu như tôi muốn rời khỏi Hải Thành, mang Tiểu Bảo cùng Nghiên Nghiên rời đi, anh sẽ đồng ý chứ?”
Một câu nói, mang theo mấy phần dò xét.
“Rời đi?”
Cố Khinh Nhiễm ánh mắt thoáng một cái, dường như không ngờ tới Mộ Thiển lại sẽ nói như vậy, có nghĩ cũng không dám nghĩ như vậy.
“Tại sao muốn rời khỏi? Thiển, cô là em gái tôi, nơi này là nhà cô.
Cô muốn đi là muốn đi đâu? Là tôi làm không đủ tốt, hay là cái gì?”
Cố Khinh Nhiễm trong lòng tự dưng nảy sinh đau xót đến khó hiểu.
Em gái thật vất vả tìm được, để cho anh có cảm giác có người nhà nương tựa.
Bây giờ Mộ Thiển đột nhiên nói cô phải rời khỏi.
“Cố Khinh Nhiễm, không phải anh nói yêu tôi sao? Không phải luôn miệng nói đối với cô em gái này toàn tâm toàn ý sao? Nếu như anh thật sự quan tâm tôi, vậy không bằng buông tay tác thành cho tôi, để cho tôi mang Tiểu Bảo cùng Nghiên Nghiên rời đi, được không?”
Mộ Thiển vẫn luôn muốn rời đi, nhưng chuyện trong tay vẫn chưa giải quyết xong.
Chuyện của Tư Cận Ngôn cũng phải xử lý cho xong đã.
Cô cũng đã lấy được quyền nuôi dưỡng hai đứa bé rồi, Mộ Thiển cảm thấy nếu như đi chỗ khác bắt đầu một cuộc sống mới, ngược lại cũng là một lựa chọn tốt.
Từ nhỏ đến lớn, cô không cách nào làm chủ vận mệnh của mình.
Bây giờ thật vất vả có mới cơ hội, Mộ Thiển thật hy vọng có thể lựa chọn lần nữa.
Lại một lần nữa làm lại cuộc đời mình.
Cô muốn sống cuộc sống đơn giản, yên tĩnh.
Thật cũng không biết có cơ hội có thể làm được hay không.
Bởi vì, Mộ Thiển rõ ràng, cho dù là Cố Khinh Nhiễm đồng ý, sau lưng anh ta còn một ông cụ Cố nữa, muốn rời khỏi cũng không phải dễ dàng như vậy.
Nhưng Mộ Thiển muốn dò xét lòng Cố Khinh Nhiễm một chút.
“Tại sao? Tôi cần lý do.”
Cố Khinh Nhiễm từ từ đi tới trước mặt Mộ Thiển, trên cao nhìn xuống cô.
Mộ Thiển không nhìn thẳng anh ta nữa mà thở dài một tiếng:
“Một đời người đều có cuộc sống mà mình muốn theo đuổi.
Tôi không thích vinh hoa phú quý.
Tôi chỉ hy vọng cùng người tôi yêu ở chung một chỗ, đơn giản hạnh phúc cả đời.
Tôi có Tiểu Bảo cùng Nghiên Nghiên là đủ rồi.
Đến cả gia sản khổng lồ của nhà họ Cố các người cũng không liên quan đến tôi.
Tôi cũng không muốn tranh giành hay dính líu gì đến các người.
Hiểu không?”
Cô thật không thiếu tiền, một chút cũng không thiếu tiền.
Bất kể là thu vào từ văn phòng luật, hay nguồn thu từ công ty truyền thông hợp tác cùng với Tư Cận Ngôn, cùng với tài sản nhiều năm trước tích lũy được, như vậy cũng đủ cho cô sống một đời.
Ngược lại thì sau khi có hết tất thảy, cô càng muốn có một cuộc sống yên tĩnh.
Cố Khinh Nhiễm có lúc nào không hiểu tâm tư Mộ Thiển đâu.
Anh ta biết Mộ Thiển trải qua quá nhiều, cũng biết cô rất không dễ dàng.
“Thiển, cô hẳn biết, có lúc không thể nào đóng vai một hạt bụi phiêu diêu không dính hồng trần.
Huống chi, có ít thứ một khi dính vào rồi, sẽ không dễ dàng thoát thân.”
Lời của anh ta có ẩn ý.
“Nói như vậy là anh không tính để cho tôi rời đi?”
Mộ Thiển thần sắc càng ương bướng.
“Không, tôi dĩ nhiên đồng ý, tôi...”
“Anh đồng ý là đủ rồi.
Cố Khinh Nhiễm, nếu anh thật sự xem tôi là em gái, thì để cho tôi rời đi, được không? Mục tiêu ban đầu của anh ngươi là Mặc Cảnh Thâm, anh ta bây giờ đã bị nhà họ Mặc đá ra khỏi tập đoàn.”
“Một người thân cô thế cố thì có thể là đối thủ của nhà họ Cố hay sao? Muốn trừ khử anh ta dễ như trở bàn tay.
Tôi sẽ không tham gia, sẽ không ngăn cản.”
Mộ Thiển khẳng định suy nghĩ của mình.
Cô nhìn anh ta.
Anh ta cũng nhìn cô, bốn mắt nhìn nhau, yên lặng không nói.
Cố Khinh Nhiễm tròng mắt hơi lóe lên, không biết đang suy nghĩ gì.
Qua thật lâu, anh ta phất phất tay, “Để cho tôi suy nghĩ một chút.”
Nói xong, xoay người trực tiếp dời phòng làm việc, đi rất vội vàng.
“Cạch ――”
Cửa phòng làm việc đóng lại, Mộ Thiển nhìn một chút bỗng nhiên cong môi cười một tiếng, “Ha ha.”
Hít sâu một hơi, xoay người, đi tới trước bàn tiếp tục pha cà phê.
Chẳng qua là lần này, đôi mắt cô sâu như đầm hồ không thấy đáy.
Trong chỗ sâu dường như ẩn chứa thứ gì, để cho người không đoán ra.
...!
Bệnh viện.
“Cái gì? Ba nói đều là thật sao?”
Kiều Vi ngồi ở trên giường bệnh, trợn to tròng mắt nhìn ba ruột Kiều Đông Hoa của mình, “Cảnh Thâm thực sự bị đuổi khỏi tập đoàn Mặc thị?”
Tin tức quá nhanh, để cho cô có chút bất ngờ không kịp đề phòng.
“Tập đoàn Mặc thị đã ra thông báo rồi.
Bây giờ truyền thông ở đâu cũng thấy tin này.”
Kiều Đông Hoa cũng không nghĩ tới chuyện lại đột nhiên như vậy, “Ba nghe nói là bởi vì Mặc Cảnh Thâm đem quyền nuôi dưỡng hai đứa bé Tiểu Bảo cùng Nghiên Nghiên cho Mộ Thiển, chọc giận ông cụ.
Ông cụ mới làm như vậy.”
Kiều Đông Hoa lắc đầu thở dài, “Ôi, con nói con xem, cái bụng chán quá vậy.”
Thật vất vả mới có cơ hội có thai, thế mà đứa bé nói không giữ được là không giữ được.
Kiều Vi thần sắc cứng đờ, mặt lộ lúng túng.
Cô ngược lại là muốn giữ con lại, nhưng đứa nhỏ này...!
“Chị Vi, em cảm thấy anh Cảnh Thâm nhất định không phải người vô dụng như vậy.”
Nghê San San đang gọt táo cho Kiều Vi ngồi ở một bên mép giường, nhỏ giọng nói: “Anh Cảnh Thâm thông minh như vậy.
Làm sao có thể cứ như vậy mà bị đuổi đi được? Nhất định là giữ lại cái gì quan trọng lắm.”
“Đúng vậy ba, Cảnh Thâm là cao thủ thương trường.
Không thể nào không có cơ hội lật ngược thế cờ.”
Kiều Vi cảm thấy Nghê San San nói có lý.
Kiều Đông Hoa lắc đầu một cái, thở dài một tiếng:
“Từ sau lần thất bại cạnh tranh hạng mục nọ, ông cụ Mặc đối với Mặc Cảnh Thâm cũng rất không thân thiết như trước.
Âm thầm rút đi không ít vây cánh và quyền lợi của Cảnh Thâm, dần dần chuyển qua cho chú Bảy bên nhà đó.”
“Bây giờ bàn về thực quyền, đều ở trong tay ông cụ Mặc.
Tuy luận về năng lực, Mặc Viên tuy kém hơn Mặc Cảnh Thâm, nhưng Mặc Cảnh Thâm đã không được ông cụ Mặc trọng dụng.
Ba cảm thấy Tiểu Bảo cùng Nghiên Nghiên hai đứa bé này chẳng qua là một cái cớ mà thôi.
Ông cụ Mặc muốn nhân chuyện này kéo Mặc Cảnh Thâm xuống đài.”‘.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK