Mục lục
Đọc truyện: Cô Vợ Trọng Sinh Của Mặc Thiếu : Tổng Tài Dịu Dàng Cưng Chiều Em
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Mộ Ngạn Minh hoàn toàn không ngờ đến việc Thích Ngữ Anh không hề từ chối.
“Trước mặt anh, em chưa từng có tôn nghiêm sao? Từ lúc bắt đầu em đã nói với anh, em nói em thích anh, bây giờ dã là bao nhiêu năm rồi? Hả?!”
Năm đó, sau khi văn phòng luật sư MY bị phá sản, Mộ Thiển lần nũa chọn lại địa chỉ cho văn phòng luật sư MY, đổi thành văn phòng luật sư YY, sau đó giao văn phòng luật sư lại cho Mộ Ngạn Minh và Phương Nhu quản lí.

Thời điển đó, Mộ Cảnh Thâm cài cắm cô vào văn phòng luật sư YY, cũng chính từ lúc đó cô gặp được Mộ Ngạn Minh.
Thường xuyên qua lại, nên cô đã thích người đàn ông hòa hoa phong nhã lại ôn tồn lễ độ này.
Lúc mới bắt đầu, là bởi vì trên người anh có bóng dáng của Tư Cận Ngôn, dù sao cả hai cũng đều là người đàn ông ấm áp.
Nhưng dần dần, cô phát hiện Mộ Ngạn Minh không giống Tư Cận Ngôn.
Một người là công tử nhà giàu, một người là người con trai gia đình khó khăn nỗ lực phấn đấu.
Cô chứng kiến anh từng bước đi đến hiện tại, từ lúc ban đầu nhát gan, khúm núm đến bây giờ có thể độc lập chống đỡ cả một vùng trời.
Thích Ngữ Anh đều để vào mắt.
Sau đó, Mộ Thiển mất tích bốn năm.
Mãi cho đến khi Mộ Thiển quay lại, đến bây giờ, trước sau vừa tròn sáu năm.
“Em yêu anh sáu năm rồi, thử hỏi một người con gái có bao nhiêu lần sáu năm, tại sao anh hết lần này đến lần khác từ chối em? Mộ Ngạn Minh, em hỏi anh, là Thích Ngữ Anh em không xinh đẹp, không xứng với anh? Hay là anh cảm thấy em có chỗ nào không tốt? Tại sao lần nào gặp nhau anh cũng trốn tránh em, anh không thể giống một người đàn ông sao?”
Trong lòng Thích Ngữ Anh không phục, còn có chút quật cường.
Cô luôn cảm thấy mình là một công chúa nhỏ cao quý, tất cả mọi người đều sẽ coi cô như khách quý, nhưng không hề ngờ rằng bên cạnh Mộ Ngạn Minh lại liên tiếp gặp nhiều trắc trở.
“Anh có biết bao nhiều người đạp qua ngưỡng cửa nhà họ Thích nói muốn cưới em không? Bây giờ em không còn nhỏ nữa, anh cũng không nhỏ nữa, tại sao không thể trưởng thành một chút?”
Cô hỏi chất vấn.
Giọng nói rất lớn, thậm chí còn có chút vỡ giọng.

Mộ Ngạn Minh vẫn mặt không biểu cảm.
Anh nhìn xuống người con gái trước mặt, nói: “Đúng, chính xác.

Chúng ta đều lớn rồi, nên trưởng thành rồi.

Nhưng cô, tại sao vẫn trẻ con như vậy?”
Mộ Ngạn Minh là luật sư, đều quản lí những vụ án lớn của nhà giàu Hải Thành, nhưng anh càng nhìn thấy nhiều việc của nhà giàu có, lại càng cảm thấy cần cách xa nhà giàu hơn.
So sánh với người bình thường, nhà giàu có càng có nhiều sự mưu mô tính toán và sự vô tình.
Mà Thích Ngữ Anh trong nhà họ Thích là hòn ngọc quý trên tay, là công chúa nhỏ, người đàn ông quý tộc thích cô nhiều vô số kể, cô quả thực đều từ chối cả,
Thậm chí, đã không biết bao nhiêu lần vì Thích Ngữ Anh theo đuổi anh, mà dẫn đến rất nhiều quý công tử tìm đến.
Mộ Ngạn Minh một lần lại một lần bị tính kế, khiến anh mệt mỏi vô cùng, càng không muốn tương lại sẽ trải qua mệt như vậy nữa.
“Ông nội anh!”
Thích Ngữ Anh tức hổn hển, vươn tay đẩy ngực Mộ Ngạn Minh: “Mộ Ngạn Minh, anh không phải một thằng đàn ông, anh là đồ nhát gan! Em thật không hiểu em thích anh ở điểm nào nữa!”
Cô tức đến mức ngực phập phồng thở, bùng lên lửa giận.
“Đúng.

Cho nên cô nên suy nghĩ lại bản thân, có phải não có vấn đề rồi không.”
Mộ Ngạn Minh tuyệt tình châm biếm một câu.
Anh nhấc cổ tay lên, nhìn nhìn đồng hồ, nói: “Tránh ra.


Lát nữa tôi còn phải gặp một khách hàng, cô đừng làm trễ thời gian của tôi.”
“Không phải chỉ là một vụ án rách sao, có gì ghê gớm chứ? Khách hàng anh cho anh bao nhiêu tiền, Thích Ngữ Anh em đều cho anh! Sau đó anh lấy thời gian đó ở cùng em, được không?”
“Xem đi, đây chính là vấn đề giữa cô và tôi, tam quan không hợp, sao có thể ở cùng nhau được? Cô là công chúa cao cao tại thượng, mà tôi còn đang không ngừng phấn đấu.

Bây giờ Phương Nhu đang nghỉ ngơi, công ty chỉ có mình tôi quản lí, hơi chút sơ suất, không biết sẽ có gì đợi tôi.

Dưới tôi còn có cuộc sống của hơn trăm nhân viên cần tôi chịu trách nhiệm.
Đối với cô mà nói, nói chuyện với khách hàng chỉ là vấn đề của chút tiền, đối với tôi mà nói, đó là trách nhiệm, là công việc của tôi.

Có thể tôi kiếm được không nhiều, nhưng không ảnh hưởng đến việc tôi cố gắng và sự bỏ ra ấy.

Cô thì sao, tiểu thư thiên kim, cho dù cô không cần làm gì, cô cũng có thể không cần lo cơm áo.

Đằng sau tôi còn có mẹ tôi, có em tôi Mộ Điềm Tư, Mặc Tử Hàng, còn có Mộ Thiển, tôi buộc phải để bản thân cố gắng, mới có thể cho họ một nơi tránh gió an toàn được.
Tôi bây giờ đến cả cái cơ bản nhất cũng làm không được, cô cảm thấy tôi ở bên cô có thể cho cô được cái gì? Tôi không chỉ không thể cho cô được bất cứ cái gì, ngược lại, nhận về chỉ là sự mệt mỏi.

Đến lúc đó, cô sẽ cảm thấy giữ chúng ta có muôn kiểu không hợp nhau, sau đó sẽ nói muốn ly hôn với tôi.


Nhà họ Mộ chúng tôi, không chịu nổi dày vò đâu.”
Mộ Ngạn Minh luôn cảm thấy bản thân mình thật vô năng.
Có nhiều lúc muốn bảo vệ Mộ Thiển, bảo vệ Mộ Điềm Tư, nhưng đến cuối cùng anh lại chẳng làm được gì cả.
Mới biết rằng để bản thân mình trở nên lớn mạnh là chuyện không hề dễ dàng như vậy.
Đến cả người nhà cũng không bảo vệ được, anh lấy cái gì để bảo vệ tình cảm giữa anh và Thích Ngữ Anh chứ?
Mộ Ngạn Minh thừa nhận mình hèn nhát.
Nhưng, anh nhận rồi.
“Lại là Mộ Thiển!”
Cho tới bây giờ Thích Ngữ Anh vẫn không thể tha thứ cho Mộ Thiển: “Anh biết bảo vệ bọn họ, tại sao không thể nghĩ tới bảo vệ em?”
“Bởi vì bọn họ là người nhà của tôi.”
“Em thì sao? Em yêu anh sáu năm, em là gì?”
Thích Ngữ Anh vươn tay đập vào ngực mình: “Em đã từng nghĩ rằng anh là người đàn ông biết chịu trách nhiệm, nhưng anh xem xem bản thân mình đi, bây giờ được coi là gì? Hèn nhát!”
“Đúng vậy, tôi hèn nhát như vậy, cô thích tôi ở điểm nào? Cảm thấy tôi là thằng ăn bám, có thể bao nuôi sao?”
“Anh...!”
“Tránh ra!”
Mộ Ngạn Minh không muốn tiếp tục nhiều lời với Thích Ngữ Anh nữa, anh đẩy tay của cô sang một bên, kéo cửa ra rồi trực tiếp lên xe.
Chiếc xe khởi động, đoạn tuyệt rời đi.
Chỉ là anh đã đi xa rồi, vẫn còn nhìn Thích Ngữ Anh đang đứng đó qua gương chiếu hậu.
Trời đông kết băng, đường đi rất trơn, tốc độ anh đi rất chậm.
“Kít...”
Đột nhiên, phía trước xuất hiện mấy chiếc xe ngăn cản lối đi của anh.

Cửa xe mở ra, một người đàn ông bước ra, đằng sau là năm sau tên tay chân mặc âu phục giày da, đứng bên cạnh cửa xe anh.
Cốc cốc cốc...!N hảy hố truyện nhanh nhất tại Nhayho.

com"
Có người gõ gõ cửa kính.
Sắc mặt Mộ Ngạn Minh âm trầm, vẻ mặt vô cùng khó coi, nhưng vẫn hạ cửa kính xuống.
“Mộ Ngạn Minh, trước đây ông đây nói gì với mày, mày đều quên rồi phải không?”
Trong tay người đó nắm chặt cây côn điện, chỉ vào anh khoa trương hống hách nói: “Tao nói với mày rất nhiều lần rồi, cách xa Thích Ngữ Anh ra, con mẹ nó mày dây dưa liên tiếp không xong, có phải muốn chết không?”
Mộ Ngạn Minh ở trong xe, sắc mặt rất tệ: “Lời tôi đã từng nói, nhất định sẽ thực hiện.”
“Phi!”
Người đó nắm lấy cổ áo của Mộ Ngạn Minh: “Tao cảnh cáo mày, cách xa Thích Ngữ Anh ra một chút, nếu lần sau còn để tao thấy mày đang dây dưa một chỗ cùng cô ấy, tao sẽ giết chết con mẹ già của mày!”
“Anh dám?”
Mộ Ngạn Minh giận tím mặt, tức đến mức trán nổi gân xanh, cả người đều vô cùng phẫn nộ.
Đối với anh mà nói, mặc dù mẹ Điền Quế Phân có nhiều tật xấu khiến người ta không thích, nhưng dù sao cũng là mẹ của anh.
Anh đương nhiên phải bảo vệ.
“Ai dô, hung hăng cái gì chứ? Tao nghe nói chồng của em gái mày chết rồi hử? Ha ha, nếu em gái mày cô đơn quá, anh có thể tìm phải anh em nuông chiều cô ta nha.

Ha ha ha...”
Bọn họ cười không kiêng nể gì.
Người đang nói đến đương nhiên là Mộ Điềm Tư.
Hai tay Mộ Ngạn Minh nắm chặt vô lăng xe, tức giận xuyên qua đầu óc, cuối cùng cắn răng cắn lợi nói: “Tôi cảnh cáo các người, tránh xa gia đình tôi ra, nếu không, đừng trách tôi không khách khí với các người!”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK