Đôi mắt của Thích Ngôn Thương nheo lại, nhìn chằm chằm vào cô một lúc, thâm sâu khó lường.
Ánh mắt đó, dường như có thể xuyên thấu nội tâm của Mộ Thiển.
Cảm giác bị người khác nhìn chằm chằm khiến Mộ Thiển cảm thấy không thoải mái, cô lập tức nói: “Học trưởng, mọi người không dễ gì có thể gặp nhau, lên trên rồi nói chuyện.” Nói xong, cô nhìn về phía Thích Ngữ Anh và Thích Ngôn Thương, ” Hai vị nếu như không chê, tối này ăn cơm ở nhà tôi được không?”
Ánh mắt Thích Ngôn Thương đăm chiêu nhìn em gái, mà Thích Ngữ Anh lại gật đầu tiên tiếp, “Được đó, được đó, bạn của anh Cận Ngôn cũng là bạn của tôi.”
Cô nói với Thích Ngôn Thương: “Anh, anh với anh Cận Ngôn lên trên đi, em với chị Mộ cùng đi mua rau.”
“Vậy được.” Thích Ngôn Thương gật đầu, tay đặt lên vai Tư Cận Ngôn, “Đi, lâu lắm rồi tôi không gặp Cảnh Thâm, chúng ta lên trên rồi nói.”
Tư Cận Ngôn liếc nhìn Mộ Thiển và Thích Ngữ Anh, mím môi, không nói gì bước đi.
Nhìn bóng dáng bọn họ trở lại sảnh thang máy tầng một, tâm trạng Mộ Thiển có chút phức tạp.
“Sao vậy, không phải chị nhìn trúng chồng của tôi rồi chứ?” Đột nhiên, có tiếng mỉa mai vang lên bên tai.
Quay đầu lại, đột nhiên phát hiện Thích Ngữ Anh hai tay vòng trước ngực, nhìn thẳng vào cô, đôi mắt đầy giận giữ, cả người dường như hoàn toàn thay đổi.
Còn đâu dáng vẻ cô gái xinh đẹp ngây ngơ vừa nãy? Rõ ràng là một đại tiểu thư kiêu ngạo.
Mộ Thiển biết, Thích Ngữ Anh này không phải một người đơn giản.
Quả đúng như dự đoán, một chút cũng không sai.
“Tiểu thư Thích có phải có hiểu nhầm gì với tôi không?” Vẻ mặt Mộ Thiển nhàn nhạt,” Tôi và Tư Cận Ngôn chẳng qua chỉ là bạn bè mà thôi, không phức tạp như cô nghĩ đâu, cô cũng không cần phải quá thù địch với tôi như vậy.” Ngay từ cái nhìn đầu tiên đã bị cô xem là kẻ thù, Mộ Thiển không biết nói như nào.
“Thật sao?” Trong lòng Thích Ngữ Anh hoài nghi, ” Sao tôi lại cảm thấy ánh mắt anh Cận Ngôn nhìn cô có điều gì đó không đúng.”
“Thế sao? Vậy thì cô phải xem lại chồng tương lai của mình rồi.” Mộ Thiển không biết nên nói gì, nhún vai, “Lời cần nói đều nói xong cả rồi, cô lên trên hay là cùng tôi đi mua rau?”
“Đương nhiên là cùng chị đi mua rau rồi, đã nói với anh Cận Ngôn là đi cùng chị, giữa đường quay về biết ăn nói sao.” Thích Ngữ Anh thu lại thái độ thù địch với cô, bỗng dưng thành dáng vẻ đã quen biết từ lâu vòng lấy tay cô đi ra phía bên ngoài.
Sự gần gũi đột ngột này khiến Mộ Thiển có chút không thích ứng kịp, “Cô đối với tất cả mọi người đều tự nhiên thân thiết vậy sao?”
“Đương nhiên không phải.” Thích Ngữ Anh trực tiếp bác bỏ, sau đón mỉm cười với cô, mọi sự thù địch dường như đã biến mất triệt để, “Tôi chỉ tự nhiên thân thiết với người hoặc vật đẹp mắt mà thôi.
Chị xinh đẹp như vậy, thu hút ánh mắt của tôi, vì vậy… vì vậy chúng ta kết bạn đi.”
Cô nương à, rốt cuộc đầu cô có vấn đề gì sao? Phong cách kì lạ này khiến Mộ Thiển không biết nói gì, đối với tính cách tùy tiện này của cô, có chút không quen.
“Tôi mới không muốn làm bạn với cô, ngộ nhỡ cô quay lại nói tôi nhung nhớ chồng cô thì làm thế nào.” Cô trực tiếp từ chối.
“Vậy chúng ta cạnh tranh công bằng, nếu như cô có thể có được trái tim của anh ấy, tôi sẽ nhường anh ấy cho cô.”
“Thích tiểu tư à, cô là đang đặt ra giả thiết, hay là đang cố gài tôi thế? Lúc nãy cô còn nói ánh mắt Tư Cẩn Ngôn nhìn tôi không đúng, hiện tại lại muốn cạnh tranh công bằng với tôi sao?” Không thể không nói, đối với suy nghĩ linh hoạt của Thích Ngữ Anh, nhất định phải cẩn thận dè dặt mới được.
Ngược lại, nếu như không đề phòng, sẽ bị rơi vào bẫy.
“Nói cũng phải.” Thích Ngữ Anh bước đi một lúc, gật đầu đồng tình, sau đó lại mỉm cười với cô, “Vậy tôi sẽ cố gắng hết sức để cướp anh Cẩn Ngôn trở về, nếu như không cướp cược, vậy tôi sẽ rộng lượng nhường cho chị.”
“Được rồi đó, tôi không có phúc nhận đâu.” Vốn nghĩ Thích Ngôn Anh là một người tâm tư thâm sâu, nhưng lại không ngờ tới lại là một người kì lạ khiến cho người ta bất ngờ như thế.
Nhất thời khiến cho Mộ Thiển thay đổi cách nhìn, thậm chí còn cảm thấy tính khí ngay thẳng hào phóng của cô ấy cũng khá tốt.
“Quên đi, không nói anh Cận Ngôn nữa.
Hôm nay tôi mới về nước, muốn ăn một bữa lớn, cô biết làm món gì ngon không?” Thích Ngữ Anh kéo Mộ Thiển vào khu vực nguyên liệu của siêu thị, nhìn những nguyên liệu đầy màu sắc, đánh thức con sâu nhỏ trong dạ dày của cô.
“Nếu tôi nói tôi không biết nấu ăn, cô tin không?” Mộ Thiển vẻ mặt vô tội, cô thật sự không biết nấu ăn.
Dẫu sao, cô cũng vừa mới về nước thôi mà.
“Cô cũng không biết nấu ăn sao?” Thích Ngữ Anh bất ngờ,” Tôi còn cho rằng anh Cận Ngôn thích cô, là vì cô biết nấu ăn.
Tôi cũng không biết nấu ăn, xem ra tôi vẫn còn cơ hội.”
Mộ Thiển: “…” Trong cái đầu này, rốt cuộc là có mạch nào “bình thường” chút không?
Hai người sau đó đi mua tùy tiện một số loại rau, cộng thêm với hành, gừng, tỏi, gia vị, tổng cộng hai, ba túi thức ăn mang lên lầu.
Đi ra khỏi thang máy, Thích Ngữ Anh nhìn số tầng, đột nhiên nói với Mộ Thiển: “Chị Mộ, em đến sống cùng với chị được không?”
“What?”Một Thiển ngạc nhiên.
Chỉ có hơn nửa giờ để làm quen, cô không thể nào hiểu mạch não của Thích Ngữ Anh rốt cuộc hoạt động như thế nào nữa.
“Chị tình cờ sống ở tầng dưới với anh Cận Ngôn, em ở đây thứ nhất có thể giám sát hai người, thứ hai em có thể ở gần anh Cận Ngôn hơn, tiếp xúc với anh ấy nhiều hơn.”
Thích Ngữ Anh chớp chớp đôi mắt xanh dương, gương mặt đơn thuần, thẳng thắn, tinh nghịch.
“Vậy em ở cùng với Tư Cận Ngôn có phải thuận tiện hơn không?”
“Không được đâu, ở cùng nhau ngược lại sẽ phá hỏng sự đẹp đẽ đó.
Đây không phải là muốn giữ cảm giác bí ẩn sẽ càng tốt hơn hay sao.”
“Được rồi, em thắng rồi đó.” Mộ Thiển trực tiếp bị đánh bại, “Tôi cũng đang muốn chuyển đi, em cứ vào ở thôi, đưa tiền nhà cho tôi là được.”
“Thật sao? Tốt quá rồi.” Thích Ngữ Anh vô cùng thích thú, sau hai giây lại cau mày,” Không được, chị đi rồi, không có đối thủ, cuộc sống không thú vị, nhàm chán biết bao.”
Mộ Thiển: “…”
Tôi chỉ muốn bình tĩnh bình tĩnh.
Cốc Cốc Cốc—
Gõ cửa, chẳng mấy chốc Kiều Vi đã đi ra mở cửa.
Nhìn hai người họ bước vào, tay cầm theo nhiều túi xách, “Trời ơi, nhiều nguyên liệu vậy sao? Bữa tối nay quá phong phú rồi đó.”
Nói xong, cười với Thích Ngữ Anh, ” Xin chào, em là Thích Ngữ Anh đúng không?”
“Xin chào.” Thích Ngữ Anh trả lời chiếu lệ.
Một vài người khác cũng bước vào phòng khách, căn phòng nhỏ ngay lập tức đầy ắp người, làm cho người ta cảm thấy náo nhiệt.
“Tôi đến giúp mọi người đây.” Tư Cận Ngôn đứng dậy đi qua, tiến vào phòng bếp.
Chiều nay, Tư Cận Ngôn phụ trách nấu ăn, Mộ Thiển vốn muốn nhặt rau, kết quả phát hiện sự niềm nở của Thích Ngữ Anh, chỉ có thể coi như không có gì, đi ra khỏi phòng bếp, để lại Thích Ngữ Anh và Kiều Vi ở bên trong phụ giúp.
Đi ra phòng khách, cô đun nước sôi, rót một ly cà phê cho Thích Ngôn Thương, “Thích thiếu gia, ngại quá, trong nhà chỉ có cà phê hòa tan, các anh dùng tạm nhé.”
“Khách sáo rồi.” Thích Ngôn Thương cười cười đáp
“Của tôi đâu?” Mặc Cảnh Thâm nhíu mày không hài lòng.
Mộ Thiển khẽ nhướn mày liếc nhìn anh, “Muốn uống sao? Có chân có tay tự đi rót.” Cô không hề coi Mặc Cảnh Thâm là khách.
Dẫu sao là người không mời mà đến, cũng không cần thiết phải khách sáo.’.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK