Đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm mình, khiến cho Mộ Ngạn Minh hơi chột dạ, ánh mắt anh ta lóe lên, lập tức xoay mặt đi, không dám nhìn thẳng cô.
Chỉ là một ánh mắt, Mộ Ngạn Minh lập tức biết, anh ta đã khiến cho Mộ Thiển thất vọng rồi.
Nếu không, cô đâu nhìn anh ta như vậy.
Mộ Thiển im lặng một lúc lâu, sau đó mới nói: “Nếu anh đã nghĩ như thế, vậy anh hãy liên hệ thẳng với người nhà họ Mặc, như vậy không phải tốt hơn sao, cần gì phải gọi em tới?”
Giọng nói lạnh nhạt, trong vô hình lộ ra ý tứ châm chọc.
Trước đó Mộ Thiển còn tưởng Mộ Ngạn Minh là người rất có nguyên tắc, trong vụ án của Dương Liễu, anh ta luôn kiên trì với lập trường và địa vị của mình, khiến cô cảm thấy Mộ Ngạn Minh là thân sĩ chính nghĩa hiếm có, nhưng ở trước mặt hiện thực, anh ta đã lộ ra nguyên hình, để lộ bộ mặt thật của mình, Mộ Thiển không khỏi có chút cảm thấy thất vọng.
“Thiển Thiển, anh biết mình đã khiến em cảm thấy thất vọng rồi.”
Bỗng nhiên Mộ Ngạn Minh cúi đầu, thở dài một tiếng: “Em cũng biết rồi đấy, mẹ anh rất để ý tới Điềm Tư, anh cũng chỉ có một đứa em gái là con bé, cho nên…”
Nói xong, bỗng nhiên Mộ Ngạn Minh cảm nhận được gì đó, nâng mắt thì nhìn thẳng vào đôi mắt tuyệt vọng bi thương của Mộ Thiển.
Anh ta vội vàng giải thích: “Không không không, ý của anh là, em là em gái nuôi của anh, đương nhiên, em cũng là em gái của anh, anh coi em như người thân…”
“Được rồi, không cần phải nói, em biết rồi.”
Mộ Thiển ngắt lời Mộ Ngạn Minh, không muốn nghe anh ta nói tiếp.
Chỉ là…
Cô chưa từng nghĩ tới, vậy mà trong lòng Mộ Ngạn Minh chỉ có mình Mộ Điềm Tư là em gái, như vậy cô được coi là gì?
Vốn tưởng rằng trên đời này trừ cô nhóc kia ra, có lẽ Mộ Ngạn Minh là người thân duy nhất cô tin cậy, bây giờ mới phát hiện, là cô tự mình đa tình.
“Chuyện này em giúp anh.
Nhưng đây là lần cuối cùng em giúp nhà họ Mộ, sau này chuyện của nhà họ Mộ không còn liên quan tới em nữa.”
Sau khi nói xong, cô lập tức xoay người rời đi.
Bóng lưng cô độc lộ ra hơi thở đáng thương, khiến cho trong lòng Mộ Ngạn Minh cảm thấy rất áy náy: “Thiển Thiển, anh thật sự không có ý đó, em đừng thương tâm.”
“Ai u, nói linh tinh gì thế? Cô ta vốn không phải là người nhà họ Mộ chúng ta.”
Điền Quế Phân ký thác kỳ vọng cao đối với Mộ Ngạn Minh, rất coi trọng anh ta, đột nhiên thấy Mộ Ngạn Minh thấp kém trước mặt Mộ Thiển, bà ta cảm thấy con trai không có tiền đồ.
Lúc này, bà ta giống như quên đi chuyện ngày hôm qua, bà ta đã quỳ xuống trước mặt Mộ Thiển.
Lúc đó, khi nghe thấy chuyện này, bà ta thật sự cảm thấy sợ hãi, may mà sau đó Mộ Ngạn Minh nghĩ ra chủ ý này, khiến trái tim thấp thỏm của bà ta an tâm hơn, tất nhiên là không còn lo lắng nữa.
“Thiển Thiển, em định khi nào dẫn chị đi gặp người nhà họ Mặc?”
Mộ Điềm Tư chỉ lo lắng vấn đề của mình, đuổi ra ngoài hỏi: “Em đều đã nói rồi đấy, chuyện này rất nghiêm trọng, vậy hôm nay chúng ta đi gặp người nhà họ Mặc một lần được không?”
Mộ Thiển dừng bước lại, quay đầu nhìn cô ta, nhíu mày hỏi: “Chị có thể để tôi nghĩ biện pháp được không?”
Cô đứng một mình trên hành lang, chậm rãi đi về phía trước, tới tận cùng hành lang và đứng bên cạnh cửa sổ một lát, im lặng nghĩ nên xử lý vấn đề thế nào.
Nếu lấy chuyện của Mộ Ngạn Minh làm ầm ĩ lên cũng không phải không thể được.
Nhưng đến bây giờ, cô vẫn không có đủ chứng cứ chứng minh người đánh Mộ Ngạn Minh ngày đó là người của Mặc Cảnh Thâm.
Mà Mộ Thiển không phải kẻ ngốc, tuy Mộ Ngạn Minh nói chuyện mình bị đánh, nhưng thực ra anh ta muốn lấy vụ án của Dương Liễu ra để nói.
Anh ta thân là luật sư, biết rõ mọi chuyện phải xem trọng chứng cứ.
Bây giờ không có bất cứ chứng cứ gì chứng minh người của Mặc Cảnh Thâm đánh Mộ Ngạn Minh, chỉ còn duy nhất lợi thế để đàm phán, đó chính là vụ án của Dương Liễu!
Cô hao hết tâm tư chuẩn bị lâu như vậy, cũng hạ quyết tâm kiên trì đấu với Mặc Cảnh Thâm tới cuối cùng, nhưng đến lúc này, vậy mà không biết nên làm gì cho phải.
Hiện giờ Dương Liễu nhận được đủ loại uy hiếp, đã chuyển vào nhà cô ở.
Nếu bây giờ nói với Dương Liễu là cô muốn thay đổi chủ ý, vậy Dương Liễu phải làm sao bây giờ?
Tính nguyên tắc của Mộ Thiển rất mạnh, nếu đồng ý với người ta chuyện gì, cô nhất định sẽ làm được.
Nhưng nhiều năm như vậy, Mộ Ngạn Minh đã giúp cô rất nhiều chuyện, lần đầu tiên tìm cô mở miệng nhờ giúp, Mộ Thiển thật sự không biết nên từ chối kiểu gì.
Leng keng đinh – –
Lúc này, chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên, cắt ngang sự trầm tư của cô.
Mộ Thiển lấy điện thoại ra nhìn, là số lạ.
“Alo?”
“Hu hu… Luật sư Mộ, hu hu… Tôi là Dương Liễu, cứu mạng, cứu mạng với… Hu hu…”
Bên kia điện thoại là giọng Dương Liễu, cô ấy khàn giọng nói.
Nhưng mà…
Bỗng nhiên Mộ Thiển cau mày, lấy di động ra nhìn thoáng qua, quả thật là số lạ.
Cô nhớ rõ tối qua cô đã lưu số Dương Liễu rồi, sao bây giờ lại là số lạ?
“Bây giờ cô ở đâu? Làm sao thế?”
Cô lập tức hỏi.
“Cứu tôi, cứu tôi… Hu hu…” Đầu dây bên kia đang nói chuyện, đột nhiên nức nở vài tiếng, tiếp theo không còn tiếng động gì nữa.
Ngay sau đó giọng nam hùng hậu vang lên: “Cô là luật sư Mộ Thiển đúng không? Tôi nói cho cô biết, bây giờ Dương Liễu đang ở trong tay tôi, nếu muốn cứu Dương Liễu, thì lập tức tới đường XXX cho tôi, phải đi một mình!”
Đối phương nói thẳng địa chỉ, sau đó Mộ Thiển nhếch miệng, vừa định nói gì đó thì đối phương đã cúp điện thoại.
Trước tiên cô gọi lại, di động không ngừng kêu tút tút, nhưng căn bản không có bất kỳ người nào nghe máy.
Mộ Thiển nóng nảy hơn, xoay người muốn đi.
Nhưng cô vừa mới xoay người thì thấy Mộ Điềm Tư ở cách đó không xa đang đứng đợi cô, đôi mắt to ngập nước nhìn cô với vẻ chờ mong, đợi lựa chọn của cô.
Nói một cách chính xác, là đang đợi cô ra tay giải cứu.
Có lẽ chính ngày đó, Mặc Cảnh Thâm xuất hiện ở phòng bệnh của Mộ Ngạn Minh, ở trước mặt Điền Quế Phân nói anh và Mộ Thiển là bạn của nhau.
Cho nên bây giờ, khi Mộ Điềm Tư đâm phải người của nhà họ Mặc, Điền Quế Phân mới tìm Mộ Thiển cầu cứu trước tiên.
Có lẽ bà ta nghĩ, mượn quan hệ giữa Mộ Thiển Và Mặc Cảnh Thâm, vấn đề của Mộ Điềm Tư sẽ được giải quyết dễ dàng hơn.
“Thiển Thiên, em định đi cùng chị qua đó sao?” Mộ Điềm Tư đi lên phía trước, dịu dàng hỏi.
“Ngại quá, bây giờ tôi có chuyện quan trọng cần phải xử lý, chị…”
“Chuyện quan trọng gì chứ? Chẳng lẽ chuyện của chị gái cô không quan trọng sao? Rốt cuộc là cô muốn làm gì? Mộ Điềm Tư là chị gái của cô, chuyện của con bé cô đều không muốn giúp đỡ sao?”
Điền Quế Phân đi từ trong phòng bệnh ra ngoài, ầm ĩ nhất quyết không buông tha.
Giọng nói chua ngoa đó, giống như ước gì có thể khiến người ở cả tầng này đều nghe thấy mới tốt.
Muốn cho mọi người biết Mộ Thiển cô là con sói mắt trắng như thế nào.
Nhưng chuyện liên quan tới mạng người thì không thể coi thường được, Mộ Thiển cũng không quan tâm nhiều như thế: “Tôi nói rồi, bây giờ tôi có chuyện rất quan trọng cần xử lý, nếu bà tin tưởng tôi, tôi sẽ nhanh chóng trở về giải quyết vấn đề của Mộ Điềm Tư, nếu bà không tin, thì mời cao minh khác đi.”
Vốn dĩ cô không muốn giúp đỡ Mộ Điềm Tư, nếu không phải nể mặt Mộ Ngạn Minh, cô đã không để bản thân mình thấy khó xử rồi.
“Cô… Con nhóc chết tiệt kia, cô đang uy hiếp tôi đấy à?”
Sắc mặt của Điền Quế Phân lập tức thay đổi, vẻ mặt phẫn nộ chỉ vào cô, lại bắt đầu một vòng gào thét mới.
Ngay cả Mộ Điềm Tư đứng một bên đều cảm thấy hơi mất mặt, cô ta vội kéo tay Điền Quế Phân: “Mẹ, mẹ đừng nói nữa, con tin Thiển Thiển thật sự có chuyện, mẹ phải hiểu cho em ấy chứ.”.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK