Cô mở cửa phòng làm việc, “Vào đi rồi nói.”
Mặc Tiêu Tiêu lập tức đỡ bà Mặc, hai người cùng đi vào.
Mộ Thiển đóng cửa lại, hai tay đút vào trong túi váy cạp cao, cúi đầu suy nghĩ sâu xa, “Cầu xin tôi thả Mặc Cảnh Thâm ra là các người.
Bây giờ cầu xin tôi đưa con mình ra cũng là các người.
Các người không thấy mình quá đáng lắm à? Dựa vào đâu mà cái gì cũng muốn đòi cho bằng được thế?”
Hàng lông mi dày của cô không ngừng chớp.
Cô quay đầu nhìn hai người một cái, liền đi tới đứng bên chỗ cửa sổ, “Lúc tôi đi gặp Mặc Cảnh Thâm đã nói rất rõ chỉ cần đem quyền nuôi dưỡng hai đứa bé cho tôi, tôi cũng sẽ không truy cứu chuyện này.
Anh ta đã vui vẻ đồng ý.”
Vui vẻ đồng ý, không chút nghĩ ngợi gì mà đáp ứng.
Thoải mái dễ dàng như vậy, khiến cho Mộ Thiển có chút nghi ngờ.
Nghi ngờ Mặc Cảnh Thâm liệu có tình thương của một người cha thật sự đối với hai đứa bé hay không.
“Mộ Thiển, gì mà chúng tôi cái gì cũng muốn đòi cho bằng được? Người đòi cho bằng được ở đây là cô mới đúng.”
Mặc Tiêu Tiêu tức giận bĩu môi, “Hai đứa bé là do mẹ tôi khổ cực nuôi nấng.
Cô nói đưa đi là đưa đi, có biết mấy ngày nay không hôm nào là mẹ tôi không lấy nước mắt rửa mặt không?”
Mặc dù cô tính tình háo thắng, nhưng Mặc Tiêu Tiêu đối với bà Mặc vẫn là vô cùng tốt, nên vô cùng đau lòng cho mẹ của mình.
Bà Mặc bỏ xuống hình tượng cao quý ngày xưa, gỡ xuống kính mát trên mặt, lộ ra một đôi mắt sưng đỏ:
“Mộ Thiển, tôi biết trước kia là chúng tôi không tốt.
Nhưng cô trả Tiểu Bảo cho chúng tôi có được hay không? Dù là đi tới đi lui cũng được.
Tôi đồng ý với cô, chỉ cần cô giao quyền nuôi dưỡng con cho chúng tôi, chúng tôi chỉ cần Tiểu Bảo ở nhà một ngày mỗi tuần lễ mà thôi, có được hay không?”
Dường như rơi vào đường cùng, đây là yêu cầu duy nhất của bà, tỏ ra hèn mọn như vậy.
Đem con trả lại cho nhà họ Mặc, mỗi tuần lễ chỉ cần một ngày.
Cho dù Mộ Thiển tâm như đá tảng, cũng không khỏi lộ vẻ xúc động.
Cẩn thận suy nghĩ chốc lát, lắc đầu một cái, “Bà Mặc, cảnh ngộ của Mặc Cảnh Thâm tôi rất thông cảm.
Nhưng con của tôi không phải là hàng hóa, tôi không muốn lấy con ra làm vật đổi chác.
Mặc Cảnh Thâm đã là người trưởng thành, có năng lực dân sự.
Lúc anh ta chọn lựa, phải biết kết quả ngày hôm nay.
Bà không nên vì anh ta mà quỵ lụy, mà lo giải quyết cho anh ta.”
“Mộ Thiển, tôi...”
Bà Mặc thần sắc thương cảm, buồn tủi vô cùng, há miệng một cái, đang muốn nói gì, lại bị Mặc Tiêu Tiêu cắt lời.
Mặc Tiêu Tiêu lửa giận bốc lên ngùn ngụt, vọt tới trước mặt Mộ Thiển, chỉ về phía cô giận dữ quát lớn, “Mộ Thiển, cô có lương tâm hay không? Anh tôi đã sai với cô ở chỗ nào? Sao cô lại tuyệt tình với anh ấy như vậy? Cô luôn miệng nói cô yêu con.
Vậy cô có biết hay không, một khi anh tôi bị đuổi ra khỏi nhà họ Mặc, nhà chúng tôi sẽ rơi vào tình cảnh gì? Cô thật không lo lắng Tiểu Bảo cùng Nghiên Nghiên lớn lên sẽ căm ghét cô à?”
Vừa nói, hốc mắt cô hơi ửng đỏ, dường như ý thức được tình huống hết sức nghiêm trọng, thu lại tính tình đại tiểu thư của mình, nhẫn nhịn nói:
“Bất kể nói như thế nào, tôi dù sao cũng là cô của hai đứa bé.
Tôi cũng hy vọng hai đứa bé có thể sống tốt.
Mộ Thiển, coi như tôi cầu xin cô không được sao? Tôi biết, ban đầu là tôi có lỗi với cô.
Nếu như trong lòng cô có hận, thì hận một mình tôi thôi, được không?”
Có lẽ trước kia Mặc Tiêu Tiêu cũng không biết rõ thời cuộc của nhà họ Mặc.
Chỉ là thay đổi một người là Mặc Cảnh Thâm thôi, nhưng trong thời gian ngắn ngủi đã khiến cho cô phát hiện rất nhiều bất đồng, tự nhiên cũng thêm mấy phần cảm giác nguy cơ.
“Anh tôi bây giờ cả ngày uống rượu say.
Cho dù là ông nội uy hiếp anh ấy muốn đòi đứa bé, anh ấy cũng thờ ơ.
Cô thật cảm thấy anh ấy không thương con hay sao? Không thể.
Anh tôi không phải loại người đó.”
Mặc Tiêu Tiêu lắc đầu một cái.
“Cộc cộc cộc ――”
Đúng vào lúc này, cửa phòng làm việc vang lên tiếng gõ.
Không đợi Mộ Thiển đáp lời, cửa phòng làm việc liền mở ra, người bên ngoài đi vào.
Là...!Cố Khinh Nhiễm.
Mộ Thiển quay đầu, nhìn anh ta, sắc mặt không có gì thay đổi, “Anh…sao lại đến đây?”
Đối với sự xuất hiện của Cố Khinh Nhiễm, Mộ Thiển cũng không thích, thậm chí có chút chán ghét.
Cố Khinh Nhiễm một tay xách trà sữa, một tay xách điểm tâm, đặt ở trên bàn làm việc của Mộ Thiển, ánh mắt đánh giá Mặc Tiêu Tiêu cùng bà Mặc.
Bà Mặc lập tức đeo kính mát lên, che đi đôi mắt khóc đến sưng đỏ của mình, sợ bị Cố Khinh Nhiễm nhìn thấy, bị anh ta giễu cợt.
“Các người sao lại tới đây?”
Cố Khinh Nhiễm làm như không nghe thấy câu hỏi của Mộ Thiển.
“Tôi...!Chúng tôi tới gặp Mộ Thiển, liên quan gì đến anh.” Mặc Tiêu Tiêu bĩu môi, hơi ương bướng, không muốn bị người phát hiện bộ dạng hèn mọn mới vừa rồi của cô ta.
“Anh có chuyện gì không?”
Mộ Thiển đi tới, nhìn Cố Khinh Nhiễm một cái, lại đi vòng qua trước bàn làm việc ngồi xuống, “Có chuyện thì mau nói đi.
Tôi còn có những chuyện khác phải làm.”
“Tôi? Không gấp không gấp, ở đây không phải còn có người ngoài à?”
Cố Khinh Nhiễm phất phất tay.
Mộ Thiển nhìn lướt qua bà Mặc và Mặc Tiêu Tiêu, thở dài một tiếng, “Các người đi về trước đi.
Có chuyện gì thì Mặc Cảnh Thâm tự mình đến tìm tôi.”
Cô không muốn ở trong phòng làm việc nói chuyện này cùng bà Mặc, huống chi Mặc Cảnh Thâm không có ở đây, nói cái gì với bà Mặc cũng đều vô dụng.
“Cái này…cái này…”
Bà Mặc nhìn Mặc Tiêu Tiêu một chút, Mặc Tiêu Tiêu cũng không có ý khác.
Hai người chỉ đành gật đầu một cái, rời đi.
Đóng lại cửa phòng làm việc, trong phòng làm việc khôi phục sự yên tĩnh vốn có.
Cố Khinh Nhiễm mới đi tới trước mặt Mộ Thiển, ngồi ở một bên trên mặt bàn làm việc của cô, cầm trà sữa đặt ở trước mặt cô, cũng rất cưng chiều mà cắm sẵn ống hút.
Anh ta hỏi: “Họ tới là vì chuyện của Mặc Cảnh Thâm à? Tôi nghe nói, Mặc Cảnh Thâm bị ông cụ Mặc đá ra khỏi tập đoàn, tin tức này rất tốt.”
Mộ Thiển nhìn văn bản trước mặt, liếc mắt nhìn ly trà sữa đậu đỏ một cái, chân mày hơi nhăn, “Buổi sáng Mặc Viên, bạn hợp tác với anh mang người đến nhà tôi đòi dẫn Tiểu Bảo đi.”
Lời nói lạnh như băng, ánh mắt càng sắc bén, vô hình trung là đang chất vấn Cố Khinh Nhiễm, hy vọng anh có thể giải thích cho cô.
“Ừ, chuyện này Mặc Viên có nói qua cho tôi.
Anh ta nói là ý của Mặc Cảnh Thâm, cho nên chẳng qua là mang người qua thôi.
Cuối cùng cũng không phải bị Dật Phong và Chanh Tử đuổi đi rồi hay sao?”
Anh ta cười một tiếng cho qua, không xem những chuyện kia ra gì.
“À, Mặc Viên hiện tại thuận lợi mọi bề.”
Mộ Thiển cười hắt một tiếng, “Nói đi, tới đây có chuyện gì?”
Cô không muốn nói chuyện phiếm với Cố Khinh Nhiễm.
Trước giờ luôn cảm thấy mình không cùng một đường với anh ta.
“Tôi tới chính là…nói cô dẫn Tiểu Bảo và Nghiên Nghiên về nhà.
Ông nội nói nhớ hai đứa bé.”
Cố Khinh Nhiễm suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn nói ra.
Mộ Thiển nhìn văn kiện, tròng mắt bỗng nhiên thay đổi ác liệt mấy phần.
Đôi mắt híp lại, ngước mắt liếc Cố Khinh Nhiễm, “Nhớ? Thật à? Tôi làm sao không biết tình cảm giữa ông nội cùng hai đứa bé thân mật như vậy lúc nào thế.”
Cô lập tức khép lại văn bản, thuận tay ném lên bàn, “Cố Khinh Nhiễm, tôi lặp lại lần nữa, đừng có nhằm vào hai đứa bé.
Tôi không để cho các người dẫn Tiểu Bảo và Nghiên Nghiên về nhà đâu…”
Nói xong, không quên bổ sung một câu, “Tôi bất kể các người là có mục đích gì.”
Lời này, đã rất rõ ràng nói nhà họ Cố có mục đích âm mưu.
Cố Khinh Nhiễm sắc mặt cứng đờ, nụ cười trên môi trong nháy mắt biến mất không thấy đâu.’.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK