Mục lục
Đọc truyện: Cô Vợ Trọng Sinh Của Mặc Thiếu : Tổng Tài Dịu Dàng Cưng Chiều Em
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


‘,’“Mặc Cảnh Thâm, anh nợ tôi nhiều như vậy, chỉ cần xin lỗi là đủ rồi sao?” Lời nhận xét của Mộ Thiển khiến ai nghe thấy cũng cảm thấy có phần miễn cưỡng.

Nhưng khi rơi vào tai Mặc Cảnh Thâm, nó lại trở nên thật ngọt ngào.

“Vậy anh nên làm gì đây?”
“Anh lại đây.” Mộ Thiển ra lệnh.

Cô vừa cất lời, thân thể Mặc Cảnh Thâm đột nhiên cứng đờ, gần như không thể nhúc nhích được.

Anh đứng yên tại chỗ trong khoảng một phút, thậm chí không hề trả lời cô.

Vào đúng lúc Mộ Thiển cảm thấy rằng sự kiên nhẫn của mình sắp hết, anh liền nhấc chân, bước thật chậm về phía cô.

Cuối cùng, khoảng cách giữa hai người chỉ là hai mươi cm.

Mộ Thiển ngẩng đầu nhìn người đàn ông cao hơn cô một cái đầu, mỉm cười với khuôn mặt đẹp trai của anh: “Anh, Mặc Cảnh Thâm, tôi tha thứ cho anh.”
Đã từ rất lâu, Mộ Thiển luôn nghĩ rằng cô ấy sẽ thực sự hận Mặc Cảnh Thâm đến tận xương tủy.

Nhưng tất cả sự hận thù đã biến thành tình yêu ngay lúc Mặc Cảnh Thâm sắp chết.

Vì vậy, cô đã chọn cách tha thứ.

“Thiển, Kiều Vi và anh đã đính hôn.” Mặc Cảnh Thâm đút tay vào túi áo, cổ áo anh bị gió thổi khẽ lay động.

“Anh có yêu cô ấy không?”
“Anh …” Mặc Cảnh Thâm do dự không đáp.

Anh vốn luôn là một người quyết đoán, nhưng bây giờ đứng trước Mộ Thiển, anh không thể giữ được lập trường của mình.


“Mặc Cảnh Thâm, tuy rằng tôi không phải mỹ nữ, nhưng cũng có rất nhiều người thích tôi.

Bây giờ, tôi cho anh cơ hội theo đuổi tôi.” Mộ Thiển nói, rõ ràng cô đã nhượng bộ anh rất nhiều.

Khi nghe mấy lời này, Mặc Cảnh Thâm sững sờ trong giấy lát, đôi mắt anh chưa đầy vẻ khó tin.

Nếu cô còn tiếp tục nói, e rằng anh sẽ không thể kiểm soát được bản thân mình.

Bàn tay anh đút trong túi áo đang siết chặt, nhưng anh lại không mở lời được.

Một lúc sau, Mặc Cảnh Thâm nói với giọng điệu bình tĩnh và yếu ớt: “Thiển, anh đã có vị hôn thê của mình rồi.”
Lời vừa cất lên, một cái tát liền rơi xuống.

Mộ Thiển trực tiếp tát vào mặt Mặc Cảnh Thâm.

“Đồ khốn kiếp! Mặc Cảnh Thâm, anh cho rằng mình rất tài giỏi sao? Hay là anh cho rằng Mộ Thiển tôi đặc biệt thấp kém vô dụng? Tôi đã cho anh một cơ hội, sao anh không biết trân trọng!”
Mộ Thiển đột nhiên nổi cơn tức giận, giơ tay tát vào mặt anh một cái tát nữa, thét lớn: “Mặc Cảnh Thâm, anh không hề trân quý tôi.

Nếu như vậy, tốt hơn hết, ngày mai tôi sẽ lập tức gả cho Bạc Dạ, anh với anh ấy thực sự là khác biệt quá lớn.”
Sau đó, cô lấy điện thoại di động ra, tìm số điện thoại của Bạc Dạ rồi trực tiếp gọi cho anh.

“Tít tít …”
Điện thoại reo lên vài lần.

Cô giữ điện thoại bên tai, và tiếp tục nhìn Mặc Cảnh Thâm khi cô thực hiện cuộc gọi.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, không ai có ý thừa nhận thất bại.

“Thiển? Sao vậy, có chuyện gì vậy?” Điện thoại vừa được kết nối, giọng nói có chút lo lắng của Bạc Dạ phát ra từ đầu bên kia.


Mộ Thiển nhìn chằm chằm vào Mặc Cảnh Thâm, nói: “Bạc Dạ, em chỉ muốn nói với anh … em …”
Trước khi Mộ Thiển kịp nói hết câu, Mặc Cảnh Thâm đã đỡ lấy đầu cô, nghiêng người và chặn cô lại bằng một nụ hôn.

Cùng lúc đó, anh giật điện thoại của Mộ Thiển, ném nó ra xa.

Đôi môi nóng bỏng của anh đặt lên môi của Hàn Triệt, trao cho cô một nụ hôn thật nhẹ.

Mộ Thiển chớp mắt, nhìn chằm chằm Mặc Cảnh Thâm, cô vẫn không thể tin được điều này là thật, cảm thấy hơi thở phả qua mặt mình, và đột nhiên không còn khả năng phản ứng.

Cô khẽ chớp mắt, hàng mi dày và cong khẽ lướt qua má Mặc Cảnh Thâm, khiến anh hoàn toàn ngây ngất.

“Thiển, anh nhớ em, rất nhớ em.”
Bờ môi Mặc Cảnh Thâm khẽ rời khỏi, ôm chặt cô vào lòng, cằm đặt trên trán cô, ngón tay nhẹ nhàng xoa lên tóc cô.

Anh ước gì có thể cùng cô hòa làm một.

Mộ Thiển dựa vào cánh tay của Mặc Cảnh Thâm, tức giận: “Anh là đồ khốn, anh làm gì vậy? Tôi vừa cho anh một cơ hội, chính anh đã cự tuyệt.

Hiện tại anh đã không còn cơ hội này nữa rồi.”
Mộ Thiển đấm liên tiếp vào ngực Mặc Cảnh Thâm, tuy đấm không ngừng, nhưng cô cũng biết sức khỏe anh hiện tại không tốt, vì thế lực đấm đều không đáng kể gì.

“Đánh cũng được, mắng cũng được, chỉ cần em đồng ý tha thứ cho anh là được.” Mặc Cảnh Thâm mỉm cười, nhắm mắt ôm Mộ Thiển, cảm thấy mọi thứ đều như một giấc mơ.

Thậm chí, ngay cả trong mơ, cảnh tượng này cũng sẽ là một giấc mơ quá đỗi xa vời.

Mộ Thiển ngừng đánh, đẩy anh ra, ngẩng đầu lên nhìn anh, đôi mắt lấp lánh như những vì sao và đôi môi đang mỉm cười.


“Mặc Cảnh Thâm, anh có biết không? Anh thật sự là người đàn ông mà tôi ghét nhất.

Tôi hận anh, tôi hận anh!”
“Không sao, chỉ cần em thích anh.”
Có trời mới biết rằng trước khi Mặc Cảnh Thâm đến gặp Mộ Thiển, anh ấy đã đưa ra vô số ý tưởng.

Nhưng ai biết rằng đứng trước Mộ Thiển, nghe những gì cô ấy nói, tất cả lập tức không còn nghĩa lý gì.

Anh muốn xuất hiện tại đây, chỉ để nói rõ ràng với Mộ Thiển, cắt đứt mối quan hệ giữa hai người và lập tức ngừng liên lạc với nhau.

Anh nhất định không được để cho Mộ Thiển có bất cứ suy nghĩ nào về anh và cô nữa.

Kết quả là, anh lại nhanh chóng đầu hàng.

Chỉ vì lời nói của cô, chỉ vì cô nói sẽ đồng ý kết hôn cùng Bạc Dạ.

Khoảnh khắc đó, trái tim của Mặc Cảnh Thâm đã thắt lại.

Tất cả những kế hoạch đều sụp đổ, và những bức tường bảo vệ dày đặc mà anh xây dựng đã không còn tác dụng gì.

“Mặc Cảnh Thâm, đồ khốn nạn!” Mộ Thiển nhìn anh, mỉm cười khi thấy dáng vẻ vừa cười vừa khóc của anh trông thật giống một đứa nhóc.

Nước mắt anh chảy dài, chảy dài trên má, chảy dọc cằm xuống quần áo, ướt cả cổ áo.

Cô quay mặt đi, sụt sịt, đưa tay lên che má rồi bất chợt khóc.

Tiếng khóc thấu tim, cô chậm rãi ngồi xuống, vùi đầu vào hai bàn tay và khóc lớn hơn.

Trước mặt Mặc Cảnh Thâm, cô đang khóc một cách vô cớ mà chính cô cũng không thể ngờ tới.

Vốn định cho Mặc Cảnh Thâm một cơ hội, nhưng ai biết được rằng cô ấy lại là người không kìm được nước mắt.

“Thiển!”
Mặc Cảnh Thâm đau khổ đến mức quỳ một gối xuống, ngồi xổm trước mặt cô, ôm cô vào lòng: “Cô gái ngớ ngẩn của anh, anh xin lỗi!”

Ngoại trừ nói xin lỗi, Mặc Cảnh Thâm thật sự không biết nên nói điều gì.

Nếu không phải vì sức khỏe của anh ấy, nếu không phải vì tình huống này, làm sao có thể khiến Mộ Thiển buồn đến vậy.

Anh tự trách bản thân và cảm thấy rằng mình đã làm rất nhiều điều có lỗi với Mộ Thiển.

Ngay cả khi một ngày anh ấy không còn trên đời, anh e rằng Mộ Thiển sẽ không thể thoát ra khỏi bóng tối.

“Thiển, Mộ Thiển …”
Mặc Cảnh Thâm vốn không phải người sẽ dỗ dành người khác, tất cả những lời nói cuối cùng đều biến thành tiếng hét với cô.

Mộ Thiển từ từ mở mắt, vươn tay ôm lấy Mặc Cảnh Thâm: “Hu hu …”
Mộ Thiển khóc như một đứa trẻ, và ngay cả khi cô ấy không nói gì, cả hai người đều biết lí do tại sao.

Mặc Cảnh Thâm cứ ôm cô như vậy rất lâu, cho đến khi cảm thấy cánh tay có chút tê dại.

Lúc này, cả hai không hề nhận thấy có thêm một chiếc ô tô đỗ ở cổng công viên.

Chiếc xe dừng lại, cửa kính chầm chậm hạ xuống, để lộ một khuôn mặt quen thuộc.

Đó là Bạc Dạ.

Mộ Thiển đã gọi cho anh, nhưng lại đột nhiên cúp máy và sau đó không thể gọi lại cho cô được nữa.

Anh rất lo lắng, sợ rằng Mộ Thiển đã gặp tai nạn nên liền vội vàng tới đây.

Nhưng anh không ngờ lại gặp phải cảnh này.

Khoảnh khắc đó, tim anh đau nhói, một nỗi đau âm ỉ và ngột ngạt.

Anh giữ chặt vô lăng, rất lâu sau mới từ từ thả lỏng.

Bạc Dạ không nhìn về phía đó nữa, đưa mắt về phía trước nhìn vào khoảng không vô định, lắc đầu cười.’.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK