Mộ Thiển ướt như chuột lột quấn khăn tắm, lau những vệt nước trên hai má, lắc đầu liên tục, “Không sao đâu, cũng không phải cậu cố ý mà, người trên sân thượng vốn dĩ rất đông.
Ắt xì, Ắt xì …”
Thời tiết vào ban đêm trên biển có chút lạnh, Mộ Thiển lại hắt xì một lần nữa, quấn khăn thật chặt rồi nói: “Đi thôi, vẫn là nhờ cậu đi cùng mình thay quần áo.”
Sau đó, hai người rời khỏi sân thượng, Kiều Vi đưa mộ Thiển đến phòng ở tầng năm, “Cậu nhanh vào trong ngâm mình nước nóng đi, mình sẽ tìm quần áo cho cậu.”
Sắp đặt Mộ Thiển xong xuôi, Kiêu Vi rời khỏi căn phòng.
Mười phút sau, một người phục vụ xuất hiện bên cạnh Tư Cận Ngôn, “Tư thiếu, cô Mộ vừa bị rơi xuống nước, nhờ tôi chuyển lời với anh tìm giúp cho cô ấy một bộ quần áo qua đó.
Đây là thẻ phòng của cô ấy.”
Tư Cận Ngôn đang uống rượu với người khác nghe nói Mộ Thiển bị rơi xuống nước, trong lòng cảm thấy có chút lo lắng, liền hỏi, “Không phải chồng cô ấy cũng đến sao?”
“Uh … cái này … tôi cũng không rõ ạ.” Người phục vụ lắc đầu rồi rời đi.
Lúc đó anh tận mắt thấy Mộ Thiển cùng chồng Lý Đống đến đây mà, sao việc rơi xuống nước lại nói với anh chứ?
Trong lòng Tư Cận Ngôn có chút khó hiểu.
“Tư thiếu, đang nghĩ gì vậy?”
Cô gái bên cạnh đẩy người Tư Cận Ngôn, hỏi anh.
“Xin lỗi mọi người, thất lễ rồi, bây giờ tôi chút việc phải đi xử lý.” Tư Cận Ngôn đặt chiếc cốc lên mặt bàn bên cạnh, quay mình đi lên lầu.
Những người ở lại nhìn nhau tò mò, “Mộ Thiển là ai vậy?”
“Không biết nữa, đó có thể là bạn gái của Tư thiếu?”
“Mộ Thiển sao, buổi tối mấy ngày trước tôi đã gặp qua người phụ nữ này, cô ấy trông rất xinh đẹp, nhưng dường như cô ấy đã có chồng rồi.”
“Ôi trời, Tư thiếu thích thiếu phụ sao? Khẩu vị thật nặng?”
……
Tư Cận Ngôn theo lời của nhân viên phục vụ đi tìm một bộ trang phục mới, đi thẳng lên tầng năm.
Tuy nhiên, người vừa đi đến cửa thang máy, thì gặp Mặc Cảnh Thâm hai tay anh đặt trước ngực, dựa vào thang máy, dường như đang đợi ai đó.
“Cảnh Thâm, sao cậu lại ở đây?” Tư Cận Ngôn hỏi.
“Đợi cậu.”
Mặc Cảnh Thâm đứng thẳng dậy, hai tay đút trong túi quần, lướt chân đi đến trước mặt Tư Cận Ngôn, mí mắt anh khẽ rủ xuống, nhìn vào bộ đồ Cận Ngôn đang cầm trên tay.
“Sao vậy, có chuyện gì sao?” Mặc Cảnh Thâm ánh mắt nghiêm nghị, Tư Cận Ngôn không khỏi lo lắng.
“Sòng bạc ở sảnh lầu một xảy ra chút ẩu đả, cậu sắp xếp nhanh chóng đi giải quyết đi.
Dù sao, cũng là khu vực cậu quản lý mà.” Mặc Cảnh Thâm nói rõ tình hình.
“Đánh nhau sao?” Tư Cận Ngôn khẽ cau mày, “Sao cậu không trực tiếp xử lý cho tôi chứ.”
Mặc Cảnh Thâm thần sắc lạnh lùng có chút u ám, “Những người đến đây hôm nay đều là những người giàu có, nếu xử lý không tốt sẽ ảnh hưởng xấu đến Tư gia nhà cậu.
Hay là, chỉ vì người phụ nữ hám danh lợi kia đáng để cậu không quản chuyện gia tộc sao?”
Vừa nãy đứng ở tầng một vừa lúc bắt gặp sự việc đánh lộn, anh cử Hàn Triết đi giải quyết.
Sau đó gọi điện cho Tư Cận Ngôn không được, chỉ còn cách lên tầng tìm người.
Vừa lúc hỏi thì biết người phụ nữ không an phận Mộ Thiển kia lại nhờ Tư Cận Ngôn gửi quần áo cho cô ta, đi đến phòng riêng của cô ta nữa.
Hừ, anh muốn xem người phụ nữ này lại muốn giở trò bịp bợm gì đây.
“Cảnh Thâm, Mộ Thiển không phải là loại người mà cậu nói đâu!” Tư Cận Ngôn thẳng thừng phản bác,
Anh quen biết Mộ Thiển đã nhiều năm rồi, biết rất rõ về cô ấy.
“Không có thời gian phí lời với cậu nữa, đưa thẻ phòng cho mình!” Mặc Cảnh Thâm trực tiếp lấy quần áo, xòe tay hỏi thẻ phòng.
Tư Cận Ngôn cảm thấy để Mặc Cảnh Thâm đi gửi quần áo cũng không sao cả.
Hơn nữa, đánh nhau trên tàu cũng không phải là chuyện nhỏ.
Với tư cách là chủ nhà, anh tất nhiên phải tự mình đi giải quyết rồi.
“Vậy đây, thay mình chăm sóc tốt cho Thiển Thiển.”
Tư Cận Ngôn giao phó lại cho Mặc Cảnh Thâm, nhìn anh vào thang máy, mới yên tâm quay người rời đi.
Đinh–
Thang máy lên đến tầng năm.
Mặc Cảnh Thâm bước ra khỏi thang máy với bộ quần áo, lấy thẻ phòng ra nhìn vào số phòng, đó là phòng số 7.
Đứng trước cửa phòng, Mặc Cảnh Thâm ngập ngừng một lúc, đôi đồng tử xanh biếc phát ra một ánh sáng mờ nhạt, trầm ngâm.
Cuối cùng, anh mở cửa phòng, bước vào tiện tay đóng cửa lại.
Không có ai trong phòng.
Mặc Cảnh Thâm đứng trong phòng nhìn xung quanh, sau đó bước vào phòng ngủ.
Trong phòng ngủ sạch sẽ gọn gàng chỉ có vài bộ quần áo vứt trên giường, nhưng không ai thấy.
Tuy nhiên, truyền đến tiếng nước chảy trong phòng tắm.
Lạch cạch–
Trong lúc Mặc Cảnh Thâm đang nghi ngờ, thì cánh cửa phòng tắm mở ra.
Cơ thể của Mộ Thiển được bao quanh bởi khăn tắm, mái tóc dài ướt đẫm của cô rủ xuống khăn tắm.
Từng giọt nước nhỏ từ cổ xuống xương quai xanh, dưới ánh đèn vàng mờ ảo hiện lên thấp thoáng lấp lánh như những ngôi sao đêm, mang theo ma lực hấp dẫn chết người.
“Mặc… Mặc Cảnh Thâm, tại sao anh lại ở đây?”
Mộ Thiển trừng mắt ngạc nhiên, không nghĩ đến việc Mặc Cảnh Thâm lại xuất hiện trong phòng này.
“Sao nào, Tư Cận Ngôn không xuất hiện, cô thất vọng lắm phải không?”
Anh lạnh lùng liếc nhìn Mộ Thiển, mặc dù cả người cô được quấn trong khăn tắm, nhưng không thể che giấu được dáng người thanh tú uyển chuyển của cô, mái tóc đen tuyền rũ trên khăn choàng trắng càng lộ rõ làn da trắng bóng mịn màng như ngọc, hai má ửng hồng trên khuôn mặt thon gọn, làn da tinh tế trắng mịn như trẻ sơ sinh, toàn thân như một bức tranh được khắc họa tinh tế.
Phải nói rằng, người phụ nữ này thực sự rất xinh đẹp.
Chỉ là tâm hồn … không thuần khiết!
Thu lại ánh mắt, bước chân tao nhã ngồi xuống giường, “Tôi nghĩ rằng, có một số điều nhất định phải cảnh báo cô một lần nữa.”
Mộ Thiển vẫn đứng đó, hơi thở có chút dồn dập, mặc dù cô vừa mới tắm xong mà vẫn cảm thấy rất nóng.
Giơ tay lên quạt quạt cho mát, cố gắng tìm chút thoáng mát cho bản thân, tuy nhiên dường như chẳng ích gì.
“Mặc Cảnh Thâm, anh đi ra ngoài đi!” Cô đi đến đầu giường, cúi xuống cầm lấy điều khiển điều hòa từ xa, điều chỉnh nhiệt độ đến 26 độ.
Nhưng nói xong rồi, vẫn không thấy bất kỳ phản ứng nào từ người đàn ông trước mặt, cô khó chịu nói, “Đây là phòng của tôi, ai cho anh vào chứ, phiền anh đi ra ngoài, có nghe thấy không?”
Mặc Cảnh Thâm từ từ đứng dậy, nhìn xuống mộ Thiển với một ánh mắt sắc bén, “Những gì nói vào ngày hôm đó nhanh như vậy đã quên rồi sao? Cô cho là Mặc Cảnh Thâm tôi chết rồi à.
Tôi đã cảnh báo cô rồi, tránh xa Tư Cận Ngôn ra một chút, nhanh vậy đã không thể yên phận rồi ư, hửm? ”
“Cái gì với cái gì cơ?”
Cô căn bản không hiểu Mặc Cảnh Thâm đang nói gì cả.
Kể từ hôm tại quán bar ngày hôm đó anh bảo cô tránh xa Tư Cận Ngôn, cô cũng đã làm như vậy rồi.
Không hiểu bây giờ lại có ý gì nữa.
“Giả vờ, lại tiếp tục giả vờ.”
Đôi mắt của người đàn ông khẽ nheo lại, anh bước lại gần Mộ Thiển, Mộ Thiển thấy anh ta tiến lại gần, liền không ngừng lùi lại về phía sau.
Anh tiến một bước, cô lùi lại một bước, một bước tiến, một bước lùi.
Cho đến khi cô bị ép vào tường, không còn đường rút lui, người đàn ông dừng lại, đặt tay chống lên tường, áp sát thân vào, cách cô rất gần, “ Cô là người phụ nữ không biết thức thời nhất mà tôi đã từng gặp, nếu không phải vì Vi Vi, tôi sớm đã đuổi cô ra khỏi Hải Thành này từ lâu rồi.
”
Ở một khoảng cách gần, quá thân mật, Mộ Thiển áp sát dựa thẳng vào tường, cố gắng kéo chút khoảng cách giữa hai người.
Nhìn Mặc Cảnh Thâm với đôi mắt mở to, “Tôi … tôi đã hứa với anh, thì chắc chắn sẽ tránh xa học trưởng trong thời gian tới.
Nhưng hôm nay là sinh nhật của anh ấy, nếu tôi không đến, anh ấy chắc chắn sẽ nghi ngờ.”
Thực ra, cô đến đây hôm nay chỉ với ý định tìm một người chồng giả mạo để gặp Tư Cận Ngôn, xua tan những ý nghĩ của Tư Cận Ngôn về cô, nhưng ai ngờ đến Lý Đống lại sợ quá rồi trốn mất..
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK