Mặc Cảnh Thâm vội nói: “Có chuyện gì mong ngài cứ nói thẳng, Cảnh Thâm không phải kẻ nhiều chuyện.”
Anh nói bóng gió với Thượng Quan Thụy Hoa, anh nhất định sẽ giữ kín bí mật.
Ông cụ khẽ gật đầu, đi đến chỗ ghế đá rồi ngồi xuống, hai tay khoác lên đầu rồng trên gậy, ngước mắt lên nhìn chằm chằm vào Mặc Cảnh Thâm: “Cậu không mắc căn bệnh quái lạ nào cả, mà là trúng cổ độc của ẩn tộc.
Cổ độc không màu không vị nhưng lại có thể lấy mạng con người, cực kỳ nguy hiểm.
Cho nên, bây giờ cậu có thể cho tôi biết cậu đã đắc tội với người nào của ẩn tộc không?”
Thấy ông cụ chất vấn, Mặc Cảnh Thâm cẩn thận nhớ lại một phen, nói: “Cháu chưa từng đắc tội người ẩn tộc nào, nhưng… nhưng hơn năm năm trước từng có người phong ấn ký ức cho cháu.
Mà chỉ có người của ẩn tộc mới biết phong ấn ký ức.”
Năm năm trước đã ra tay với Mặc Cảnh Thâm, người phong ấn ký ức không phải Cố Khinh Nhiễm thì chính là Kiều Vi.
Lúc trước Mặc Cảnh Thâm biết mình không còn nhiều thời gian nên mới không so đo nhiều như vậy.
Quan trọng là mẹ của anh nhìn trúng Kiều Vi, còn Cố Khinh Nhiễm lại là anh trai ruột của Mộ Thiển.
Anh biết nếu tra ra kết quả thì mọi chuyện sẽ rất khó xử, nên đành không điều tra.
“Nói như vậy thì người mà cậu đã đắc tội chính là người chỉ định phong ấn ký ức cho cậu, sau đó nhân lúc phong ấn ký ức đã hạ cổ độc cho cậu.”
Ông cụ Thượng Quan vừa nói vừa câu được câu không gõ ngón tay, như đang suy nghĩ gì đó.
Một lúc lâu sau ông cụ mới nói: “Cậu sống được đến tận bây giờ đã là kỳ tích lắm rồi, nhưng cũng không còn nhiều thời gian nữa.
Cổ độc cực kỳ hiếm thấy, chỉ có tộc trưởng của ẩn tộc lấy máu nuôi cổ mới có thể tạo ra cổ độc, mà phải mất năm năm mới tạo ra được một con cổ.
Chính vì vậy, nếu không phải tình hình đã đến cực hạn, bình thường tộc trưởng sẽ không dễ dàng ra tay.
Sợ là cậu phải đi ẩn tộc một chuyến thì mới biết được vì sao cậu lại bị hạ cổ.”
Vừa nãy khi ông cụ Thượng Quan bắt mạch cho Mặc Cảnh Thâm thì đã phát hiện ra điều kỳ lạ, bởi vì khi có cổ tồn tại trong cơ thể, mạch đập sẽ có một sự thay đổi khá nhỏ.
Nếu người nào không quen thuộc với cổ độc, sẽ hoàn toàn không nhận ra được sự thay đổi nhỏ xíu này.
Mặc Cảnh Thâm im lặng, suy nghĩ khá phức tạp.
Thấy anh im lặng, ông cụ Thượng Quan lại nói: “Tình hình cơ thể của cậu vẫn đủ để chống đỡ đến khi cậu tới ẩn tộc, nhưng cậu phải suy nghĩ cho kỹ.
Thứ nhất, đến đó rồi chưa chắc người của ẩn tộc đã cho phép cậu bước vào mật địa của ẩn tộc.
Thứ hai, cho dù cậu có gặp được tộc trưởng của ẩn tộc, thì cũng chưa chắc người ta đã ra tay cứu giúp.
Cậu nên hiểu rõ, nếu cậu và tộc trưởng không có cừu oán gì thì tại sao người ta lại hạ cổ cho cậu? Chuyện này tự cậu cũng hiểu rõ, cũng cần cậu suy nghĩ thật kỹ.”
Ông cụ đứng dậy: “Chút nữa ta sẽ đưa cho cậu một phương thuốc, nếu uống thuốc theo đơn sẽ có thể kéo dài tính mạnh được khoảng ba tháng.
Đây là việc duy nhất mà ta có thể làm được, cũng coi như trả lại ơn tình cho lão Viên kia.
Nhưng ta nhắc chàng trai trẻ này, cậu nhớ kỹ, đừng nói bất cứ chuyện gì liên quan đến ẩn tộc ra ngoài, nếu không sẽ dẫn đến họa sát thân đấy.”
Nói xong ông cụ cứ thế đi thẳng.
Để lại một mình Mặc Cảnh Thâm đứng ở trong đình.
Anh nhớ lại những lời nói của ông cụ mà trong đầu cực kỳ phức tạp.
Trước khi đến đây, Mặc Cảnh Thâm cũng không định sẽ chữa bệnh, bởi vì anh đã không còn hy vọng gì đối với bệnh tình của mình nữa.
Nhưng ai ngờ Thượng Quan Thụy Hoa lại xuất hiện.
Hãy tha thứ cho kẻ nông cạn quê mùa như anh hoàn toàn không biết đến sự tồn tại của một người như Thượng Quan Thụy Hoa.
Ông cụ sống khiêm tốn như thế, lại quen thuộc và hiểu rõ bí mật của ẩn tộc như vậy, Mặc Cảnh Thâm đoán chắc chắn ông cụ là người đến từ ẩn tộc.
Bởi vì ẩn tộc không cho phép tiếp xúc và liên hôn với người bên ngoài.
Nếu có người dám làm trái, chỉ có một kết cục là chết mà thôi!
Nhưng có vây bắt thế nào cũng sẽ để lại cá lọt lưới.
Rất có thể Thượng Quan Thụy Hoa chính là con cá… cá lớn đã lọt lưới ra ngoài kia!
“Boss, anh không sao chứ?”
Hàn Triết ở trong sân nhìn thấy Mặc Cảnh Thâm đi đến đây thì lập tức chạy theo.
Thấy mặt Mặc Cảnh Thâm tái nhợt không còn một giọt máu, lập tức lo lắng: “Có cần tôi đưa anh đến bệnh viện không?”
“Không cần.”
Mặc Cảnh Thâm ngồi trên băng ghế đá, đưa tay đỡ trán, suy nghĩ thật kỹ những chuyện đã xảy ra trong mấy năm nay, nhưng càng nghĩ lại càng không biết rốt cuộc vấn đề xảy ra ở đâu.
…
Hải Thành.
Bạc Dạ và Mộ Thiển vất vả mãi mới thoát khỏi đám phóng viên đang điên cuồng đuổi theo phía sau, đạt được một cơ hội được thở.
“Không được, tôi phải đi tổ chức họp báo.
Bạc Dạ, chuyện giữa chúng ta không thể như vậy được.”
Nội tâm của Mộ Thiển rất kháng cự, tình hình hiện giờ rất tồi tệ, nếu còn rộ lên chuyện giữa cô và Bạc Dạ thì khó mà lường trước được hậu quả.
Bạc Dạ khẽ nhíu mày lại, ánh mắt nhìn Mộ Thiển càng thêm ảm đạm: “Em muốn vậy thật sao? Đây chính là ý của ông nội em.”
“Trong mắt của ông cụ chỉ có lợi ích gia tộc mà thôi, tôi không thể để ông ta kéo anh xuống nước chỉ vì lợi ích riêng của ông ta được.”
“Nhưng… nếu như tôi tình nguyện thì sao?”
Bạc Dạ càng nghĩ càng cảm thấy nên nhân cơ hội này ngả bài mọi chuyện với Mộ Thiển, như vậy anh ta cũng đỡ phải lo lắng nhiều cho Mộ Thiển.
Bạc Dạ muốn thăm dò một chút xem sau khi đã quên mất Mặc Cảnh Thâm, rốt cuộc trong lòng Mộ Thiển nghĩ gì.
Anh ta không muốn Mộ Thiển cảm thấy bất ngờ.
Cánh môi tô son khẽ nhếch lên, cười một tiếng đau khổ: “Bạc Dạ, hiện giờ tôi thực sự không nghĩ đến chuyện này.
Độc thân không tốt sao?”
Bây giờ Mộ Thiển còn chưa muốn nghĩ đến chuyện tình cảm nam nữ, chỉ muốn chăm sóc tốt cho bản thân và các con mà thôi.
Huống chi hiện giờ đang có một đống chuyện phức tạp xen vào, rất khó giải quyết, cô đâu còn thời gian mà nghĩ đến mấy chuyện này.
Chẳng biết tại sao, mỗi khi nhắc đến chuyện tình cảm là trái tim Mộ Thiển lại đau nhói.
Cô đột nhiên sinh ra một cảm giác vắng vẻ như đã đánh mất thứ gì đó.
“Độc thân?”
Câu trả lời của cô gái nhỏ thực sự khiến anh ta bất ngờ, ngẩn người rồi buồn cười, khẽ gật đầu: “Được thôi, độc thân, tôi chờ em.
Nhưng bây giờ chúng ta chưa thể thanh minh được.
Em cũng biết tình hình hiện giờ của tập đoàn Cố Thị rồi đấy, nếu bây giờ mà em công bố sự thật cũng sẽ chỉ chọc tức ông cụ Cố mà thôi.
Đồng thời tôi cũng muốn nhân cơ hội này ngăn chặn ba mẹ tôi lại, bọn họ cứ muốn giới thiệu đối tượng cho tôi suốt.”
Anh ta nói xong lại nhíu mày với Mộ Thiển: “Em hiểu mà.”
“Đây chẳng phải là chuyện tốt sao? Vậy thì tôi càng phải làm sáng tỏ mọi chuyện một chút, tránh làm chậm trễ chuyện chung thân đại sự của anh.”
“Em chính là cả cuộc đời của tôi rồi, em nghĩ những người phụ nữ khác có thể lọt được vào mắt tôi sao?”
Mộ Thiển: “…”
Cô mấp máy môi, nhưng suy nghĩ một hồi vẫn đành bất đắc dĩ đồng ý với anh ta: “Thôi được rồi, tùy anh, tùy anh.”
Mộ Thiển cảm thấy hơi đau đầu.
Có điều Bạc Dạ đã nói đến mức như vậy rồi, cô cũng không ép buộc nữa.
Dù sao thì cô cũng có cách khiến Bạc Dạ hết hy vọng.
“Đưa tôi về nhà đi.”.
Truyện Việt Nam
“Được.”
Do không thể đến công ty nên Mộ Thiển đành về nhà nghỉ ngơi một ngày, từ từ chấp nhận việc mình bị mất trí nhớ.
Buổi tối, khi Tiểu Bảo và Nghiên Nghiên về nhà, Mộ Thiển ăn cơm cùng hai đứa bé xong thì cùng nhau xem TV.
“Mẹ ơi, ba đâu ạ?”
Tiểu Bảo vừa ăn đồ ăn vặt vừa hỏi.
“Đúng vậy, nửa tháng rồi con không được gặp ba.”
Nghiên Nghiên cũng bắt đầu nhớ Mặc Cảnh Thâm rồi.
Mộ Thiển đang xem TV nghe thấy hai đứa bé hỏi, sắc mặt lập tức trầm xuống, không biết nên trả lời thế nào.
Mộ Thiển hoàn toàn không có bất kỳ ký ức nào về Mặc Cảnh Thâm, chỉ thỉnh thoảng có hình tượng mơ hồ chợt lóe lên, nhưng lại không rõ ràng.
Cô nhớ Bạc Dạ từng nói, Mặc Cảnh Thâm đã bay sang nước ngoài.
“Ba các con đi công tác ở nước ngoài rồi.”.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK