Gửi tin nhắn đi rồi, Mộ Thiển nhìn đồng hồ cũng đã đến giờ đi họp, thư ký qua chỗ cô thông báo một tiếng, cô lập tức đi đến phòng họp.
Buổi tối tan làm cũng đã là tám giờ rưỡi.
Cô cả người mệt mỏi vẫn chạy đến bệnh viện thăm An Nhiên, sau đó mới lái xe đi khách sạn tìm Thượng Quan Miểu.
Cô gõ cửa một lúc thì cũng có người mở cửa.
Cô nhìn Thượng Quan Miểu nói: “Ăn cơm chưa?”
“Không phải cô dặn tôi chờ cô à, tôi vẫn chưa ăn.”
Thượng Quan Miểu liếc cô: “Cô mà đến muộn tí nữa là tôi chết đói rồi đấy.”
“Không phải vì muốn ăn cơm chùa của cô sao, cô phải trả tiền bữa ăn này.”
Mộ Thiển nghĩ Thượng Quan Miểu ăn uống thực sự rất tốt, hơn nữa còn là một người cực kỳ chú ý dưỡng sinh.
Cô không nhịn được cười nói: “Tôi chỉ thuận miệng nói vậy thôi, thế mà anh thực sự chờ tôi tan làm à?”
“Tôi là một người rất có nguyên tắc.”
Thượng Quan Miểu mèo khen mèo dài đuôi tự khen mình.
Cô đi vào phòng khách mới phát hiện Thượng Quan Miểu đang dùng tivi chơi game, chơi đến cực kỳ vui thích.
“Không nhìn ra anh cũng thích chơi game nhỉ?”
“Ai mà không ham mê vài thứ chứ.”
“Cũng được, anh nhanh chọn món ăn đi, nhân lúc này tôi chơi với anh vài ván.”
“Cô biết chơi?”
“Ai mà không ham mê vài thứ chứ.”
Mộ Thiển lặp lại câu Thượng Quan Miểu vừa nói để đáp trả anh ta.
Thượng Quan Miểu gọi điện thoại cho lễ tân gọi đồ ăn, sau đó chơi game với Mộ Thiển.
Anh ta vốn tưởng Mộ Thiển là con gà, ai ngờ chơi vài trận thì Mộ Thiển toàn thắng còn Thượng Quan Miểu thì thua sạch.
Anh ta đang khen Mộ Thiển thì phục vụ đưa cơm đến.
Thượng Quan Miểu mở một chai vang đỏ, hai người ngồi trước bàn, vừa uống rượu vừa ăn cơm.
“Hôm nay bảo cô qua đây là muốn nói cho cô biết, tối mai là có thể làm trị liệu cho bệnh mất ngủ của cô.
Đây là giai đoạn cuối cùng của cô rồi, sau khi hoàn thành tôi cũng nên về nước.”
“Nhanh như vậy à?”
“Đúng thế, tôi đến đây cũng một thời gian dài rồi, cũng cần phải trở về.” Thượng Quan Miểu bưng ly rượu vang lên nhấp một ngụm, sau đó nhìn Mộ Thiển hỏi: “Chuyện Mặc Cảnh Thâm cô đều biết rồi à?”
Mộ Thiển quay mặt sang bên cạnh, bưng ly rượu vang lên uống một hơi cạn sạch, sau đó để ly rượu lên bàn cạch một cái.
“Thượng Quan Miểu, anh là người của Ẩn tộc, năng lực mạnh như vậy, sao có thể không cứu được Mặc Cảnh Thâm?”
Mộ Thiển gần như tuyệt vọng đặt tất cả hi vọng lên người Thượng Quan Miểu, cô thực sự khát vọng có thể xảy ra kỳ tích.
Thượng Quan Miểu nhíu mày: “Sao… Sao lại nói ra lời này?”
“Gần đây tôi đều xem tư liệu về Ẩn tộc, Ẩn tộc truyền thừa đến nay đã có lịch sử mấy ngàn năm, tuy rằng rất hiếm người biết các anh tồn tại, nhưng sở dĩ một bộ lạc nhỏ có thể kéo dài cho đến ngày hôm nay, còn được nước C vẫn âm thầm bảo hộ, tất nhiên là có lý do khác.
Tôi từng nghe nói Ẩn tộc các anh đã từng cứu chữa cải tử hoàn sinh cho một đại tướng bị thương nặng bệnh tình nguy kịch bệnh viện trả về của nước C.
Sao đến phiên Mặc Cảnh Thâm lại không được?”
Chuyện này Mộ Thiển thực sự biết nhưng không phải là đọc được trong sách.
Mà là Bạc Dạ nói cho cô biết từ rất lâu rồi, lúc đó cô nói chuyện phiếm với Bạc Dạ nên cũng không nghĩ nhiều.
Hôm nay cô đến đây là muốn tìm Thượng Quan Miểu để chứng thực thôi.
Thượng Quan Miểu cúi đầu nhìn ly rượu, đôi mắt anh ta híp lại tâm sự nặng nề, không biết đang nghĩ gì.
Rất lâu sau, anh ta mới lên tiếng: “Vậy cũng phải nhìn tình trạng bệnh của mỗi người ra sao.”
“Là không muốn chữa hay là sợ chúng tôi không có đủ tiền?”
Ánh mắt Mộ Thiển nhìn thẳng vào anh ta: “Mặc dù tôi không có nhiều tiền nhưng chỉ cần anh có thể cứu Mặc Cảnh Thâm, tôi sẵn lòng trả giá tất cả những gì có thể.”
“Không cứu được.”
Cô gái nhỏ vừa nói vậy thì Thượng Quan Miểu đã trực tiếp trả lời.
“Thật sự?”
“Xin lỗi, tôi bất lực.
Điều tôi có thể làm chỉ là giúp cô điều trị chứng mất ngủ.
Hơn nữa, ngày mai sẽ là ngày cuối cùng, sau khi giúp cô trị hết tôi sẽ về nước C.”
“Vậy… Được rồi.”
Mộ Thiển không khỏi có phần mất mát.
Thượng Quan Miểu nhìn đồng hồ, đã là mười giờ đêm.
“Không còn sớm nữa, tôi muốn nghỉ ngơi, không tiễn cô nhé.”
Anh ta lập tức hạ lệnh đuổi khách.
Mộ Thiển chỉ mới uống hai ly rượu, bị anh ta đuổi cũng không nói gì.
Dù sao căn bản cô cũng không có khẩu vị, qua đây chỉ muốn hỏi một chút thôi.
Rời khỏi khách sạn, Mộ Thiển lái xe đi biệt thự Lâm Hồ.
Trên đường, cô gọi điện cho Cố Khinh Nhiễm, hỏi thăm tình hình của Tiểu Bảo và Nghiên Nghiên.
“Không cần lo đâu, Chanh Tử và Dật Phong vẫn ở cùng hai đứa bé chơi đùa rất vui vẻ.”
Cố Khinh Nhiễm lại cực kỳ cam tâm tình nguyện trông đứa nhỏ cho Mộ Thiển.
Cho dù nói thế nào thì đều là con của em gái ruột anh ta, có liên hệ máu mủ.
Tất nhiên anh ta phải cưng chiều.
“Anh vất vả rồi.”
Mộ Thiển cúp điện thoại, xe đã đến biệt thự Lâm Hồ.
Cô xuống xe đưa chìa khóa xe cho người giúp việc để ông ta đưa xe vào ga ra.
Cô đi vào phòng khách đã thấy Mặc Cảnh Thâm đang đi ra: “Sao anh biết em đến?”
“Anh đoán.”
Mặc Cảnh Thâm đi đến ôm cô một cái hỏi: “Em bận cả một ngày rồi, đã ăn cơm chưa?”
“Chưa, em đói bụng nè.”
Lúc cô đi tìm Thượng Quan Miểu quả thực không ăn được miếng nào.
Mộ Thiển thực sự đói bụng, cô muốn ăn cơm đồng thời cũng hy vọng có thể cùng ăn với Mặc Cảnh Thâm, làm cho anh ăn được chút cơm.“Phòng bếp đã chuẩn bị cơm rồi, mau vào nào.”
Anh nắm tay Mộ Thiển vào phòng khách, hôm nay anh chủ động thay dép cho cô: “Bà xã, mời.”
Cực kỳ săn sóc làm cho Mộ Thiển thụ sủng nhược kinh*.
Thay xong giày ở cửa, hai người rửa sạch tay rồi lập tức ngồi vào bàn ăn.
Bữa tối nay chay mặn phối hợp, Mặc Cảnh Thâm cố gắng để cho người chuẩn bị cho Mộ Thiển.
Mộ Thiển múc một bát cháo hoa cho anh: “Nào, phần này là của anh, phần này là của em.”
Cô cũng múc một bát cháo hoa cho mình, cùng anh chia ngọt sẻ bùi.
Cô biết thân thể Mặc Cảnh Thâm bây giờ đã không thể tiếp nhận bất kỳ món ăn mặn nào, cô chỉ có thể cùng ăn với anh.
“Thiển, em…”
“Mau ăn mau ăn đi, em đã nói với anh vì sản phẩm mỹ phẩm của công ty xảy ra vấn đề nên em bận cả ngày giờ sắp chết đói nè.
Chúng ta ăn cơm trước đã.”
Cô biết Mặc Cảnh Thâm muốn nói gì nên đúng lúc cắt ngang lời của anh.
Sau đó cô gắp rau xanh cho anh: “Cái này ngon nè, anh nếm thử đi, mấy ngày nay ăn nhiều dầu mỡ em nghĩ đã buồn nôn rồi.”
Làm sao Mặc Cảnh Thâm không cảm giác được cô gái nhỏ đặc biệt quan tâm anh cơ chứ?
Anh vừa vui mừng đồng thời có chút thương cảm không rõ: “Được.”
Anh bưng bát từ từ ăn từng miếng từng miếng.
Trên bàn ăn, anh vẫn lịch sự nho nhã như vậy, trong lúc giơ tay nhấc chân hiện lên khí tức tao nhã.
Mộ Thiển càng không ngừng gắp thêm thức ăn cho anh, nhưng đối với vài món ăn mặn kia thì cô tuyệt nhiên không động đũa vào.
“Ăn chút cháo trắng thật tốt, dạ dày cũng thoải mái hơn.”
Cô lại múc thêm một bát cháo cho mình, cô nhìn thấy Mặc Cảnh Thâm ăn rất chậm giống như không có khẩu vị, cô cũng không lên tiếng.
Thật ra Mộ Thiển không thích nhất là cháo hoa, ăn chả ngon gì cả.
Nhưng vì Mặc Cảnh Thâm, cái này đã là gì chứ.
Lúc lâu sau, cô ăn xong rồi, Mặc Cảnh Thâm cũng ăn xong, Mộ Thiển cũng không bắt Mặc Cảnh Thâm ăn nữa, bởi vì anh thực sự ăn không vô.
Người giúp việc dọn mâm đi, Mộ Thiển nắm tay Mặc Cảnh Thâm: “Đi xem ti vi với em được không? Ngày mai em không đến công ty, ở nhà với anh thôi.”
“Thật à?”
“Đương nhiên, em mệt mỏi muốn nghỉ ở nhà một ngày.
* Thụ sủng nhược kinh: Được sủng ái mà lo sợ..
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK