CHƯƠNG 93: TẦN DƯƠNG SẮP ĐIÊN RỒI
Các tin tức kéo nhau đến, Tần Dương thanh bại danh liệt, bị lên án công khai trên truyền hình và trên báo.
Lúc này, cuối cùng Tần Dương cũng hiểu ra.
Nếu Tề Thiên Cơ thật sự là người thúc đẩy cho hàng loạt sự kiện này, vậy Tề Thiên Cơ không chỉ muốn ông ta chết mà là muốn khiến ông ta chết một cách vô cùng khó coi, khiến người dân cả nước phỉ nhổ, mạt sát nhà họ Tần ông ta.
Đây là muốn khiến nhà họ Tần ông ta mãi mãi không có khả năng trở mình!
Chiêu này, đúng là quá tàn nhẫn.
Tin tức rợp trời rợp đất mà đến, tin xấu ở mọi phương diện đánh nhà họ Tần rơi xuống đáy vực, chìm vào cảnh tuyệt vọng.
Giờ đây, Tất Thắng đã hoàn toàn rút khỏi nhà họ Tần, Tần Dương đã hết đường cứu vãn.
Tần Dương vô cùng tuyệt vọng, ông ta nhìn con trai đang đau đớn, ôm đầu ngồi xổm xuống đất, cắn chặt răng.
Đột nhiên, ông ta ngẩng đầu nhìn trời rồi cười lớn, hoàn toàn điên cuồng.
“Ha ha ha, Tề Thiên Cơ, đây chính là thủ đoạn trả thù của mày sao?” Tần Dương cười lớn, trông như phát điên.
Ông ta thân bại danh liệt, theo những người trong tộc nói, ông ta đã nhận được rất nhiều thư từ luật sư, hiện tại đang đối mặt với cảnh lao tù.
Đối diện với cảnh khốn khó thế này, Tần Dương không cách nào giải quyết được, tức đến nỗi sắp phát điên rồi.
…
Đám mây đen tuyệt vọng bao trùm lên cả nhà họ Tần.
Nhà họ Tần náo nhiệt ngày xưa, giờ đây bầu không khí đã vô cùng lạnh lẽo, nghiêm trọng và đè nén.
Vô số người làm nhà họ Tần lần lượt xin nghỉ, thu dọn đồ đạc trốn khỏi nhà họ Tần.
Người trong tộc không nhẫn tâm bỏ đi cũng hoảng sợ trong lòng, mặt ủ mày chau.
Ngoài cổng lớn nhà họ Trần đỗ rất nhiều xe cảnh sát.
Sau khi Tần Dương thân bại danh liệt, rất nhiều nhân vật đầu não của nhà họ Tần cũng bị truyền ra chuyện bê bối và phạm pháp.
Từng nhân vật đầu não của nhà họ Tần mất tinh thần khi bị chụp mũ, bị áp giải lên xe cảnh sát, lập hồ sơ điều tra.
Điều nực cười là, Tần Dương đứng đầu chồng chất tội ác, nhưng dường như bị cơ quan tư pháp cố ý quên mất.
Vô số nhân vật đứng đầu của nhà họ Tần ở bên cạnh Tần Dương bị đưa đi, nhưng không một ai nhìn Tần Dương dù chỉ là một cái liếc mắt.
Những người này làm vậy, dường như chỉ để đâm vào tim ông ta, khiến ông ta từng bước trở thành kẻ cô độc, để ông ta nhìn thấy nhà họ Tần đi đến diệt vong như thế nào!
Tần Dương tuyệt vọng, phát điên.
Lúc tuyệt vọng nhất thế này, ông ta lại nhớ đến Tất Thắng đã từng che chở cho nhà họ Tần.
Nhớ trước đó, dưới sự che chở của Tất Thắng, nhà họ Tần huy hoàng cỡ nào?
Vừa nói có tướng quân Tất Thắng chống lưng, vô số gia tộc lớn ở Quang Châu nghe thấy là cung kính với nhà họ Tần ông ta, cúi đầu khom lưng, khúm núm nịnh bợ, thậm chí còn chủ động muốn được gả con gái để liên hôn.
Bất cứ gia tộc hoặc thế lực nào dám đắc tội với nhà họ Tần, chỉ cần nói với Tất Thắng một tiếng, chưa đến ba ngày sau sẽ thành tro tàn, xóa tên khỏi Quang Châu!
Tần Dương ôm tia hi vọng cuối cùng, hi vọng Tất Thắng có thể nể tình cũ mà giúp đỡ.
Ông ta cắn răng, lại gọi cho Tất Thắng.
May mắn là Tất Thắng vẫn không chặn số điện thoại của ông ta, vẫn có thể gọi được.
“Tần Dương? Chẳng phải đã nói đừng gọi cho tôi sao?”
Điện thoại vừa nối máy, giọng Tất Thắng đầy tức giận và lạnh lùng.
Tần Dương gọi cho ông ta ngay lúc này, nếu để điện chủ biết rồi trách tội, ông ta có cả trăm cái đầu cũng không đủ đâu.
“Tướng quân Tất, tôi xin ông, cứu nhà họ Tần chúng tôi lần nữa đi, giúp nhà họ Tần tôi qua khó khăn, sau này tôi làm trâu làm ngựa để trả ơn ông.” Tần Dương vội van nài.
Tất Thắng cười khẩy: “Tần Dương, tôi đã cảnh cáo ông bao nhiêu lần rồi, bình thường ít làm việc ác thôi, các người cứ xem lời tôi như gió thoảng bên tai.”
“Điện chủ ra tay thì đến cả mảnh giáp cũng không giữ, không ai giúp ông đâu.”
“Có thời gian rảnh này, chi bằng suy nghĩ xem mua quan tài thế nào cho trang trọng chút, chôn ở đâu thì vẻ vang hơn.”
“Bây giờ tôi chính thức thông báo cho ông, hai chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt, tạm biệt.”