CHƯƠNG 4: MÀY DIỄN KỊCH Ở CHỖ TAO CÓ THẤY MỆT KHÔNG?
“Ha ha ha, Tề Thiên Cơ, mày diễn kịch ở chỗ tao có thấy mệt không?”
Ánh mắt Tần Đông Quang hiện vẻ lạnh lùng mà coi thường, anh ta lớn lối nói: “Cho dù mày có thay đổi như thế nào đi nữa thì cũng chỉ là một thằng khố rách áo ôm, tưởng là có chút bản lĩnh thì sẽ có thể hô mưa gọi gió sao?”
“Ở trong mắt tao, mày chính là một thằng vô dụng! Còn nói sẽ khiến nhà họ Tần tụi tao tan thành mây khói? Quả là không biết trời cao đất rộng mà!”
“Thức thời một chút đi, lập tức thả vợ tao ra, sau đó cút ra ngoài cho tao, bằng không thì ông đây giết chết mày!”
Tuy rằng thân thủ của Tề Thiên Cơ mạnh mẽ và cường hãn nhưng cũng chẳng đáng là gì khi so với quái vật to lớn là nhà họ Tần bọn họ.
Vì vậy cho nên anh ta vốn chẳng để Tề Thiên Cơ vào mắt.
Anh ta liếc mắt nhìn lướt qua Tề Thiên Cơ, sau đó lại nhìn chằm chằm vào Dương Mộc Thanh lạnh lùng mở miệng: “Dương Mộc Thanh, em đừng quên chỉ có tôi mới có tuỷ xương thích hợp với Đồng Đồng.
Nếu như em không gả cho tôi, chắc chắn con bé sẽ phải chết!”
“Tần Đông Quang, anh thật vô sỉ!” Dương Mộc Thanh cắn răng nói.
“Cảm ơn em đã khích lệ, vô sỉ chính là phương châm của tôi, lẽ nào em không biết sao?”
Tần Đông Quang kiêu ngạo lạnh lùng nói tiếp: “Nhà họ Tần tụi tao là một trong mười dòng họ lớn ở thành phố Quang Châu, gia nghiệp vô cùng khổng lồ. Tề Thiên Cơ, mày là cái thá gì chứ?”
Ở trong mắt anh ta, Tề Thiên Cơ vẫn là một thằng nghèo kiết xác không có gì trong tay, cho dù có chút thực lực mạnh mẽ thì thế nào?
Chỉ cần nhà họ Tần ra tay, bảo đảm có thể khiến Tề Thiên Cơ biến thành tro bụi.
Cho nên anh ta không hề sợ hãi, càng không để Tề Thiên Cơ vào trong mắt.
Anh ta vô cùng bá đạo, nhìn chằm chằm vào Tề Thiên Cơ lạnh lùng nói: “Không sợ nói cho mày biết, năm năm trước chính tao là người đã tống mày ra nước ngoài. Tất cả đều là âm mưu của tao, mày có thể làm gì được tao?”
“Cái gì?” Dương Mộc Thanh biến sắc.
Nét mặt Tề Thiên Cơ vẫn rét lạnh: “Tôi đã biết từ lâu.”
“Ha ha, mày biết thì sao? Mày trở về thì có thể thay đổi gì không? Tề Thiên Cơ, nhìn rõ hiện thực đi.
Trước mặt nhà họ Tần tụi tao, mày chính là rác rưởi!”
Tần Tở Diệu nhe răng cười, gằn từng chữ một: “Hiện tại chỉ có tao mới có thể cứu được đứa con hoang của các người. Quỳ xuống nhận lỗi với tao, ngược lại tao còn có thể để lại cho mày một mạng!”
Anh ta không hề sợ hãi, vẫn ngạo nghễ đắc ý như cũ, phảng phất như thể đã ăn chắc Tề Thiên Cơ.
“Muốn chết!”
Ánh mắt Tề Thiên Cơ băng lãnh, nhanh như chớp đánh một quyền vào mặt Tần Đông Quang Bốp!
Cú đánh này ẩn chứa sự phẫn nộ, sống mũi của Tần Đông Quang bị đánh gãy, máu chảy ròng ròng.
“A…”
Tần Đông Quang phát ra tiếng hét thảm tê tâm liệt phế, anh ta che mũi, căm tức nhìn Tề Thiên Cơ: “Đồ rác rưởi này, mày dám đánh tao?”
Tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm.
Hiện trường hoàn toàn yên tĩnh!
Ai cũng không nghĩ tới, Tề Thiên Cơ lại ra tay đánh Tần Đông Quang ngay trước mắt bao người.
“Đánh mày đấy!” Tề Thiên Cơ lạnh lùng nói.
Anh ra tay cực kỳ nhanh, nhấc Tần Đông Quang lên. Bịch một tiếng, Tần Đông Quang bị ném mạnh xuống đất.
Chỉ trong nháy mắt Tần Đông Quang khạc ra máu liên tục, có cảm giác nội tạng của mình đều đã vỡ nát, nửa ngày đều nói không ra lời.
Tộc trưởng dòng họ Tần nhìn thấy một màn này, tức giận nói: “Tề Thiên Cơ, đủ rồi! Ở đây là nhà họ Tần, không phải là chỗ cậu có thể dương oai. Lập tức quỳ xuống xin lỗi mau lên, sau đó cút đi cho tôi!”
“Quỳ xuống xin lỗi, cút!”
Những người khác của nhà họ Tần cũng đều đứng lên, bọn họ đồng thanh nói, hùng hổ doạ người nhìn chằm chằm vào đám người Tề Thiên Cơ.
“Tề Thiên Cơ, phải làm sao bây giờ?” Dương Mộc Thanh bị khí thế lớn như vậy chấn nhiếp, trong mắt hiện vẻ kinh hãi mà tuyệt vọng, cô sợ đến mức lạnh run.
Lúc này, cô mới nhớ tới nhà họ Tần là con quái vật to lớn không thể đánh bại, phía sau còn có ông lớn ở thành phố Quang Châu, nội tâm cô vô cùng tuyệt vọng.
Một khi Tần Dương sử dụng tài nguyên mà nhà họ Tần sở hữu, hậu quả là không thể tưởng tượng nổi, nói không chừng ngay cả Đồng Đồng cũng không thể cứu được.
Đám người Dương Minh, Dương Quán nghe vậy, tất cả đều để lộ nụ cười nhạt, ra vẻ chuẩn bị xem kịch vui.
Nhà họ Tần là một trong mười gia tộc lớn, thực lực vô cùng mạnh mẽ.
Ở trước mặt nhà họ Tần, Tề Thiên Cơ vốn là châu chấu đá xe, không thể đỡ nổi dù chỉ một kích!
Tề Thiên Cơ nắm tay Dương Mộc Thanh.
“Ha ha ha ha…”
Nghe Tề Thiên Cơ nói, Tần Đông Quang cười ha hả, vẻ mặt kiêu ngạo và khinh thường: “Tề Thiên Cơ, mày ở đây diễn kịch có thấy mệt không? Chỉ một mình mày mà cũng muốn san bằng nhà họ Tần chúng tao? Quả thực là mơ mộng hão huyền!”
“Tề Thiên Cơ, có phải cậu mất trí rồi không?”
Những người khác cũng cười vang.
“Muốn chết!” Ánh mắt Tề Thiên Cơ càng trở nên lạnh lùng, coi nhẹ hết thảy.
Anh trầm giọng nói : “Đừng sợ, hôm nay chúng ta sẽ tìm tới nhà anh ta tính sổ!”
Anh vung tay lên, sát khí trong mắt sôi trào, gằn từng chữ một: “Nhà họ Tần tuỳ ý làm bậy, tội đáng muôn chết!”
“Chúng tướng sĩ nghe lệnh, san bằng nhà họ Tần!”
Anh ta cũng hiểu, Tề Thiên Cơ cường đại trở về cũng chỉ là một mình mà thôi, muốn đối kháng với nhà họ Tần bọn họ lớn mạnh như vậy, quả là muốn chết.
Ầm!
Đang lúc bọn họ giễu cợt anh, đột nhiên ở bên ngoài vang lên âm thanh nổ to.
Đội ngũ do Trần Diễn mang đến, ba mươi chiếc xe tăng sấm sét cùng với hơn ba trăm binh sĩ thiết huyết giống như nước lũ cuồn cuộn xông tới.