CHƯƠNG 118: TRUY NÃ TOÀN THÀNH PHỐ
Xích Huyết Diêm La vừa truyền đi, hiệu lệnh lan khắp thành phố, toàn thành truy nã.
Quan trọng hơn cả là khoản tiền thưởng 15 tỷ!
Ngoài ra, chỉ cung cấp thông tin cũng sẽ được thưởng 300 triệu, khoản tiền thưởng khiến ai nấy đều kinh ngạc.
“Hắc Tử, con mẹ nó, đừng ngủ nữa, mau dậy đi, cùng ông đây đi làm giàu đi!”
“Đừng quầy rầy tao, có tí tiền, sao thoải mái bằng ngủ trong chăn ấm!”
“Đại ca Trần Hữu truy nã Tần Chiêu, người nhà họ Tần khắp thành phố, bắt được người thì 15 tỷ! Cung cấp thông tin cũng được 300 triệu, mày không đi thật à?!”
“Trời, thật hay giả thế, con mẹ nó, ai ngu mà không đi! Mau, mau đi thôi!”
…
“Đại ca, các anh em đã đến đông đủ!”
“Tốt! Lên xe đi! Lần này có kiếm được 15 tỷ của Trần minh chủ không là nhờ hết vào chúng mày!”
…
Bỗng chốc.
Toàn bộ Quang Châu, vô số xã hội đen, côn đồ và thế lực giang hồ nghe được tin tức thì bắt đầu hành động!
Khắp ngõ ngách, đầu đường cuối hẻm đều có những ánh mắt sắc bén trông coi!
Bên kia.
Tần Chiêu đang thục mạng chạy trốn, trong lòng sợ muốn chết.
Toàn bộ Quang Châu, cứ năm bước lại có trạm gác, mười bước lại có lính canh, ngay cả ở đường phố, các phương tiện cũng bị cưỡng chế dừng lại để kiểm tra.
Vô số những thành phần ăn không ngồi rồi của xã hội giống như cá mập ngửi thấy mùi máu, một bụng đói kiếm ăn, đưa ánh mắt rà soát khắp nơi, khiến cho Tần Chiêu càng cảm thấy áp lực.
Cả đời anh ta mang dao đi giết người, chưa phải chịu cảnh bị cảnh sát truy đuổi đến mức chật vật như vậy!
Nếu không phải anh ta giỏi hóa trang thì đã sớm bị tóm gọn rồi.
“Mẹ kiếp, Tề Thiên Cơ này rốt cuộc là người thế nào? Sao có khả năng làm ra chuyện này được?” Tần Chiêu nghiến răng, cảm thấy mình đã động đến người không nên động vào, chỉ còn biết liều mạng chạy trốn nhanh nhất có thể.
Hốt hoảng chạy trốn hơn hai tiếng đồng hồ, lúc Tần Chiêu đã đến vùng ngoại ô, chuẩn bị rời khỏi Quang Châu thì “Đứng lại! Mày, đang nói mày đấy, đứng lại cho ông!” Một tên côn đồ đột nhiên nhảy ra chặn đường Tần Chiêu đang cải trang thành người khác!
Tần Chiêu cố gắng tỏ ra bình tĩnh, tỉnh bơ cười hỏi: “Người anh em, có chuyện gì vậy?”
“Ai là anh em với mày, đứng lại đấy, vén tóc lên cho ông xem. Tóc dài như vậy, mày còn trang điểm nữa hả?!” Tên côn đồ nói xong thì lấy điện thoại ra liếc một cái.
Trên điện thoại là ảnh chụp bình thường của Tần Chiêu.
Tần Chiêu thấy vậy, tim hẫng đi một nhịp.
Anh ta không nghĩ ngợi gì thêm nữa, nhanh chóng ra tay, đấm mạnh vào một tên côn đồ, khiến gã này té xỉu, sau đó hoảng sợ bỏ chạy!
Hai tên đồng bọn thấy vậy thì vừa mừng vừa sợ, vội vàng gọi điện thoại: “Đại ca, thấy người rồi, đang chạy về vùng ngoại ô phía đông. Em gửi ảnh cho anh, mau tìm Trần minh chủ lĩnh tiền thôi, gửi nhanh không tin tức sẽ mất giá trị!”
Bên này, Trần Hữu và Huyền Vũ sau khi nhận được tin, lập tức lái xe đuổi tới.
Ở ngoại ô phía đông, nhà kho bỏ hoang chính là nơi ẩn náu cuối cùng của mục tiêu!
Trần Hữu mạnh dạn, lập tức xông vào!
“Cháu trai à, đừng trốn như con rùa rụt đầu thế! Dù sao cũng là con cháu nhà họ Tần, chúng tao sẽ không giết mày luôn đâu. Nếu may mắn sống sót, nói không chừng còn có thể để lại chút hương hỏa cho nhà họ Tần!”
Chiêu khích tướng của Trần Hữu bắt đầu nhen nhóm: “Đừng chơi trò mèo vờn chuột nữa, không phải chỉ có trẻ con mới chơi trò này hay sao?”
“Lớn cả rồi, còn muốn ông nội đi tìm khắp nơi hả? Có mất mặt không cơ chứ?”
“Nghe nói mày là một sát thủ hả? Chà, đúng là chẳng có tiền đồ gì cả! Trong mắt tao, mày còn không bằng một tên xã hội đen!”
Trần Hữu vừa nói xong, Tần Chiêu đang nấp trong bóng tối lặng lẽ nhảy ra, cầm dao từ phía sau lưng Trần Hữu xông tới: “Mẹ kiếp, hà hiếp người quá đáng! Ông đây liều mạng với chúng mày!”
Trần Hữu bật cười, giống như đã dự liệu từ trước, ông ta xoay người tung ra một chưởng, đánh cho Tần Chiêu ngã xuống đất, phun ra một ngụm máu.
Tần Chiêu nhìn thấy người đến là Trần Hữu thì da đầu tê dại, trong lòng chấn động.