CHƯƠNG 109: TÁT MẠNH VÀO MẶT
Đinh Dũng bị tát một cái liền ôm mặt, sững sờ một hồi lâu trên mặt đất, cuối cùng cũng phản ứng lại.
Anh ta tức giận phát điên, căm tức nhìn Tề Thiên Cơ: “Mày, cái đồ rác rưởi này, đồ chó chết. Cái thứ thấp kém như mày lại dám đánh tao? Con mẹ nói, ông đây liều mạng với mày!”
Từ nhỏ đến lớn, anh ta chưa phải chịu nhục nhã như này bao giờ.
Lúc này, anh ta chỉ muốn băm Tề Thiên Cơ ra thành trăm mảnh.
Anh ta tức giận hét lên, bò dậy, sau đó giương nanh múa vuốt lao thẳng về phía Tề Thiên Cơ.
“Bụp.”
Tề Thiên Cơ tung ra một cú đá nhanh như chớp, Đinh Dũng ngay lập tức bị đá ngã vào một bầu đất.
“Đúng là cha nào con nấy, mày dám đánh tao? Tự tìm cái chết mà!”
Tề Thiên Cơ sải bước đuổi theo, đấm đá liên hồi khiến Đinh Dũng bầm tím mặt mũi.
“Đừng, đừng đánh nữa, tôi biết lỗi rồi!”
Đinh Dũng kêu gào thảm thiết, ôm đầu, cuộn người lại thành một quả bóng.
Tề Thiên Cơ dừng tay, nhẹ giọng nói: “Bây giờ có thể nói chuyện đàng hoàng được chưa?”
Tề Thiên Cơ dừng tay, Đinh Dũng lúc này mới vội vàng, run rẩy đứng lên.
Anh ta nhìn Tề Thiên Cơ với ánh mắt dè chừng, vừa sợ hãi vừa tức giận.
Lúc nãy bị ăn đánh, nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của Tề Thiên Cơ, anh ta còn cho rằng mình sắp bị đánh chết đến nơi rồi.
Ánh mắt đó vô cùng tàn nhẫn.
Anh ta vẫn mạnh miệng nhìn thẳng Tề Thiên Cơ, hét lớn: “Mày dám đánh tao, mày có biết ông đây là ai không?”
“Phi!”
Sau khi phun ra một ngụm máu, Đinh Dũng nhìn chằm chằm Tề Thiên Cơ, hung dữ nói: “Nói cho mày biết, nhà họ Đinh chúng tao là gia tộc lớn ở Quang Châu có nhà họ Tần bảo hộ. Hôm nay ba tao còn được nhà họ Tần mời đến dự tiệc!”
“Lấy thân phận của mày, chắc chả biết thế lực nhà họ Tần lớn thế nào đúng không?”
“Mày chỉ cần biết nhà họ Tần là một gia tộc lớn. Khiến một người hoàn toàn biến mất là chuyện quá đơn giản với họ.”
“Tốt nhất là mày nên quỳ xuống xin lỗi tao đi, nếu không, con gái mày sẽ thành đứa trẻ không cha đấy!”
“Nhà họ Tần?”
Ánh mắt của Tề Thiên Cơ trở nên lạnh lùng: “Vừa hay tao và nhà họ Tần cũng có chút ân oán. Lấy họ ra để dọa tao, mày tìm nhầm người rồi.”
“Bộp.”
Vừa nói Tề Thiên Cơ vừa tung ra thêm một cái tát nữa.
Định Dũng bị tát cho rụng mất ba cái răng, máu trào ra từ khóe miệng.
Đinh Dũng vừa tức giận vừa sợ hãi, vội vàng lui về phía sau, nghiến răng nghiến lợi nói: “Con mẹ nó, mày còn dám đánh tao? Ông đây sẽ bảo nhà họ Tần…”
Tề Thiên Cơ cười chế giễu, tiếp tục tung ra một cái tát mạnh.
Mặt anh không cảm xúc, đằng đằng sát khí, anh cười lạnh nói: “Ôi, sợ quá đi mất, mỗi khi sợ hãi tao lại không kìm chế được mà đánh người, thật ngại quá!”
Lúc đầu anh ra tay vẫn còn khá nhẹ, nhưng vì tên Đinh Dũng này có dính dáng đến nhà họ Tần, thì thật xin lỗi, anh ta xác định rồi.
Anh dùng cả hai tay, hết trái rồi phải đánh cho Đinh Dũng một trận nhừ tử.
Đinh Dũng vô cùng tức giận.
Sợ hãi là sẽ đánh người?
Con mẹ nó, có quỷ mới tin!
Anh ta tức giận, gào lên đầy hận ý: “Nếu mày còn dám đánh tao nữa, tao nhất định sẽ khiến mày chết không có chỗ chôn!”
Bộp!
Máu bắn tung tóe, mấy cái răng bị đánh văng ra.
“Mày chết chắc rồi, tao nói cho mà biết, mày chết chắc rồi!”
Bộp!
Khóe mắt anh ta cũng rách cả ra.
“Mày chết chắc rồi, để ông đây gọi người đến!”
Bộp!
Một cái tát, lại thêm một cái tát, cứ thế kéo dài không dứt!
Đinh Dũng lùi lại một bước, Tề Thiên Cơ ép sát theo, anh đã biến thành một cái máy không có cảm xúc, khí thế bừng bừng.
Sau cùng, Đinh Dũng bị đánh đến mức ý thức trở nên mơ hồ.
Nhìn thấy ánh mắt bình tĩnh và lạnh lùng của Tề Thiên Cơ, cùng vẻ mặt cao ngạo, khinh thường của anh, anh ta thực sự thấy sợ hãi!
Không còn nghi ngờ gì nữa, nếu anh ta cứ cố chấp uy hiếp người kia thì bản thân sẽ bị Tề Thiên Cơ tát cho đến chết!
“Xin lỗi, đại ca! Đừng đánh nữa mà! Tôi sai rồi!”
Đinh Dũng rốt cuộc cũng chịu khuất phục, cúi đầu quỳ gối, vội vàng cầu xin Tề Thiên Cơ bỏ qua cho.
Ba~ Lại một cái tát mạnh vào mặt Đinh Dũng, giờ đây mặt mũi anh ta đều bầm dập, mắt sưng vù, khuôn mặt sưng đến nỗi không nhìn ra dáng vẻ ban đầu nữa.
Tề Thiên Cơ cười chế nhạo: “Sai rồi? Không phải mày quen biết với nhà họ Tần sao? Sao mà sai được, tiếp nào.”